Sau 213 Lần Xuyên Việt, Tra Thụ Hoàn Lương

Chương 8

Buổi sáng đi làm Lô Kinh Hồng tình cờ gặp Dương Phỉ, Dương Phỉ ban đầu là họa sĩ trong bộ phận hội họa của bọn họ. Lô Kinh Hồng cùng chào hỏi, Dương Phỉ mặc áo khoác kẻ sọc thường ngày, uể oải ngáp một cái nói, "Buổi sáng tốt lành a."

Lô Kinh Hồng liếc mắt nhìn quầng thâm của hắn, "Hôm qua lại thức suốt đêm?"

Dương Phỉ xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, bước vào công ty, "Suốt đêm tôi vẫn chưa vẽ xong, đêm nay lại tiếp tục. Này, cậu có gì ăn không, tôi còn chưa kịp ăn sáng."

Lô Kinh Hồng lấy tỏng túi ra một gói bánh quy đưa cho hắn hắn, Dương Phỉ vừa bóc bánh vừa nói: "Cậu đã vẽ xong bản thảo của Hoa Viên rồi sao?"

"Tôi có ý tưởng, nhưng còn chưa bắt đầu vẽ." Lô Kinh Hồng cười đáp , "Như thế nào, anh muốn cho tôi ý tưởng khác sao?"

Dương Phỉ miệng ăn đồ ăn cũng không quên nói chuyện: "Đừng, tôi chỉ là hỏi một chút, tôi chính mình còn bận đến nỗi không làm được gì. Lúc trước dự án của Hoa Viên cũng là tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ động tiếp nhận, còn tưởng rằng cậu có linh cảm đặc biệt."

Lô Kinh Hồng mỉm cười có phần khó hiểu, "Tôi không có cảm hứng gì đặc biệt, chính là cảm thấy nó khá thú vị."

Dương Phỉ quay đầu lại kỳ quái hỏi: "Không phải khá bình thường sao? Loại bản thảo điện ảnh và truyền hình này cậu cũng không phải chưa làm qua."

Lô Kinh Hồng không trả lời vấn đề này, chỉ lấy ra trong túi một cái bánh ngọt nhỏ, "Tôi còn có cái bánh ngọt, ăn không?"

"Ăn, ăn, ăn." Dương Phỉ vui sướиɠ hài lòng nhận cái bánh ngọt. Với sự gián đoạn như vậy, Lô Kinh Hồng đã đi trước vài bước vào phòng tranh, hắn đi ở phía sau cũng quên mất vừa nãy mình đang tính nói cái gì.

Cuối tháng 10 là mùa cua béo nhất.

Dương Phỉ ngoài thông thạo vẽ tranh, chính là rất rành chuyện ăn uống. Hắn giới thiệu cho Lô Kinh Hồng một nơi ăn cua rất tốt, ở một hồ nước vùng ngoại ô, những con cua được nuôi đặc biệt, vô cùng to béo, mùi vị rất chân thực.

Lô Kinh Hồng nhớ kỹ Văn Lĩnh rất thích ăn hải sản. Kỳ thật nếu không quan sát kỹ sẽ không thể biết được sở thích của Văn Lĩnh, hưng nếu trong bữa ăn có hải sản thì anh rất ít khi ăn các món khác.

Lô Kinh Hồng cảm thấy anh như vậy che dấu kén ăn, có một loại đáng yêu nói không nên lời.

Lô Kinh Hồng đem chuyện này nói với Văn Lĩnh, hỏi anh có muốn đi không. Văn Lĩnh nguyên bản không muốn đồng ý, chính là Lô Kinh Hồng nói dẫn anh đi ăn cua. Đương nhiên anh đã ăn đủ loại hải sản của các nhà hàng cao cấp, nhưng đây là một con cua được nuôi tự nhiên và béo tốt. . . . . . Nghe vậy, cảm thấy cũng không tệ lắm.

Vì thế bọn họ hẹn nhau cuối tuần, Lô Kinh Hồng lái xe đưa Văn Lĩnh đi ăn cua.

Vùng ngoại ô tương đối hỏe lánh, từ nội thành lái xe cũng mất hơn hai ba giờ, Văn Lĩnh ngại ghế xe Lô Kinh Hồng quá cứng, liến lấy xe của anh để đi. Bọn họ buổi sáng xuất phát, sau ba giờ lái xe, Văn Lĩnh đã nằm thoái mái ở ghế sau, xem phim tài liệu bằng máy tính bảng và tai nghe.

Văn Lĩnh xem xong một tập trong khoảng một giờ, anh tháo tai nghe ra để thả lỏng đôi tai một chút. Lô Kinh Hồng hơi nhướn mày nhìn động tác của anh qua kính chiếu hậu, nói: "Tôi để một ít đồ ăn vặt trong cái túi bên cạnh, em nếu nhàm chán có thể lấy ra ăn."

Văn Lĩnh duỗi tay đem cái túi thể thao bên cạnh, ngoài ý muốn phát hiện trong túi chứa toàn đò ăn vặt anh thích, cầm lấy một gói tính mở ra.

Lô Kinh Hồng lại bớt thời giờ nhìn anhmột cái, "Khóa kéo bên hông mở ra có một hộp sữa chua."

Văn Lĩnh dựa theo hồ lô bức tranh* thích ý uống sữa chua, được chăm sóc thật sự thoải mái.

( Ở đây tác ghi là 葫芦画瓢

Theo như tui tra được thì là: Theo tranh quả bầu

【Giải thích】 Vẽ một quả bầu giống như một quả bầu thật. Làm điều đó một cách ẩn dụ.

Thứ lỗi cho kẻ kém cỏi này không hiểu (/ ω\), ai hiểu thì cmt giải thích dùm mình nha.)

Khi lái xe đến nửa đường sau, địa hình càng lúc càng không bằng phẳng, không dễ lái, bên trong xe có chút xóc nảy, cỏ bên đường cũng rậm rạp. Thẳng đến khi Lô Kinh Hồng chạy đến một khúc cua, một con mèo trắng đột nhiên nhảy ra, y theo bản năng đánh tay lái sang hướng khác. Con mèo trắng trong nháy mắt bỏ chạy, mà thùng xe lại phát ra một tiếng nặng nề, "Tong" .

Toàn bộ chiếc xe dường như hơi nghiêng.

Văn Lĩnh kinh ngạc bật người gỡ tai nghe xuống, ngữ khí không tốt lắm hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Lô Kinh Hồng lắc đầu, bảo rằng để y xuống xe nhìn xem.

Tình trạng không tốt lắm, lốp trước hoàn toàn bị kẹt trong hố bùn bị cỏ che lại, lún rất sâu, mà vị trí mắc kẹt cũng rất khó xử, phía trước không có đường, cũng không có cách nào tiếp tục đạp ga. Hơn nữa đây là xe của Văn Lĩnh, y cũng không dám tùy ý lộn xộn.

Văn Lĩnh từ ghế sau xuống xe, Lô Kinh Hồng quay đầu biểu tình buồn rầu giải thích với anh, "Tình huống không được tốt, lốp trước dính bùn, rất khó để tự thoát ra."

Văn Lĩnh không nói chuyện, trong lòng tức giận, trách cứ Lô Kinh Hồng kỹ thuật điều khiển vụng về, cũng có trách bản thân nhất thời nổi hứng theo y ra ngoài.

Chỉ biết ở cùng y đều không có việc tốt!

Lô Kinh Hồng biết Văn Lĩnh khẳng định là tức giận, y lại xin lỗi, "Thật có lỗi A Lĩnh, đều do tôi không thấy rõ đường, tôi hiện tại gọi điện thoại kêu xe kéo, có thể phải đợi trong chốc lát ."

Y nói xong tìm một chỗ trú cho Văn Lĩnh đứng chờ, Văn Lĩnh một câu không nói quay đầu bước đi.

Lô Kinh Hồng đứng cạnh xe dưới cái nắng như thiêu đốt. Y nhìn chằm chằm bóng lưng Văn Lĩnh đi đến bóng cây một lúc, mới lấy điện thoại di động ra bấm số.

Phải hai giờ sau xe kéo mới đến, xử lý nửa ngày mới đem xe kéo đi được. May mà nơi này không xa điểm đến, bọn họ có thể đi bộ qua đó

Dọc theo đường đi hai người cũng không nói gì, Văn Lĩnh đen mặt không muốn phản ứng Lô Kinh Hồng. Lô Kinh Hồng biết Văn Lĩnh tức giận, cũng không bắt chuyện.

Đi bộ chừng 20 phút thì đến nhà hàng ven hồ, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, kết quả bởi vì ở trên đường chậm trễ nhiều thời gian nên trong nhà hàng không còn chỗ trống. Mọi bàn dưới tầng và trên lầu đã kín chỗ, cần phải đợi hai mươi phút nữa mới có bàn trống.

Bọn họ lấy số rồi ra ngoài đợi.

Văn Lĩnh đi thẳng đến gian lục giác bên hồ, Lô Kinh Hồng đi tới người phục vụ xin hai ly nước, sau đó đưa cho Văn Lĩnh một ly, "Em muốn uống nước không?"

"Không uống." Văn Lĩnh vẻ mặt lạnh lùng liếc y một cái, "Anh bắt tôi tới nơi này để uống nước sao? Anh có biết hôm nay đã trì hoãn của tôi bao nhiêu thời gian, sau khi làm việc một tuần tôi mệt chết đi, tôi nghĩ đơn giản ăn một bữa cơm rồi trở về nhà nghỉ ngơi, còn rất nhiều việc ở phòng khám, tôi không nhàn rỗi như anh có thể tùy tiện lãng phí thời gian. Anh như thế nào có thể lái ô tô xuống hố? Anh nếu lái không được, tôi có thể lái xe, hoặc là tìm một người lái xe đều được, ít nhất không cần chờ đợi giống như bây giờ. Thời gian của tôi được tính theo giờ, anh có thể sử dụng thời gian của mình tùy thích, nhưng anh không thể dành thời gian của tôi."

Từ lâu, Văn Lĩnh rất ít khi nặng lời với Lô Kinh Hồng, tuy rằng không biết nguyên nhân chính xác, nhưng anh biết rằng hành vi như vậy có thể khiến thời gian lặp lại. Nhưng là hiện tại, cho dù biết sau khi nói lời này, có lẽ sẽ trở lại như trước không có chuyện gì xảy ra, anh vẫn nhịn không được mất bình tĩnh.

Anh tức giận nghĩ, dù sao sau đó Lô Kinh Hồng cái gì cũng nhớ, anh tức giận tóc cũng bạc trắng, vậy liền thống khoái. Cho nên anh lại tiếp tục nói vài câu rất không khách khí.

Nhưng mà kỳ lạ chính là, lần này thời gian cũng không quay trở lại.

-----------------------------------------------moah

Nhử: huhu vừa edit vừa tức (# `Дґ), tội nghiệp anh công ôn nhu chu đáo

Ước gì có anh ngiu như dị :>