Người ta nói rằng phải mất 21 ngày để hình thành một thói quen, nhưng trên thực tế, Văn Lĩnh chỉ mất một tuần. Anh hiện tại tự nhiên hình thành hai cái thói quen, một là mỗi ngày buổi sáng sau khi rời giường gửi cho Lô Kinh Hồng một tin nhắn chia tay, hai là sử dụng một cuốn sổ để ghi lại khoảnh khắc cụ thể của mỗi lần thời gian lặp lại, chính xác đến từng ngày, từng phút, từng giây, sau đó còn muốn ghi lại nguyên nhân của từng lần trùng lập.
Anh nóng lòng mong chờ hai việc anh làm mỗi ngày sẽ giúp ích được cho anh.
Từ Kha nhận được Văn Lĩnh điện thoại nói buổi tối đi quán bar uống rượu đã rất ngạc nhiên, rõ ràng một tuần trước Văn Lĩnh còn cự tuyệt lời mời của hắn, càng làm cho người nghi hoặc chính là hắn hỏi Văn Lĩnh hay không chia tay, Văn Lĩnh vẫn là nói không có, chính là muốn đến uống rượu mà thôi.
Từ Kha mang theo một bụng nghi vấn cùng Văn Lĩnh đi quán bar. Bọn họ ngồi ở vị trí cách cửa không xa, Văn Lĩnh ngồi xuống liền gọi một bàn rượu, Từ Kha bị anh làm cho giật mình, "Ngươi đây là làm sao?"
Văn Lĩnh động tác tự nhiên rót cho mình một ly rượu, "Chính là nghĩ muốn uống rượu ."
Từ Kha cau mày nhìn anh, "Ngươi như vậy. . . . . . giống như thất tình. . . . . . Ngươi cùng vị kia, có phải mâu thuẫn không?"
Văn Lĩnh một hơi uống cạn ly rượu, trợn mắt nhìn hắn, "Ta là gọi ngươi đến uống rượu, không phải cố vấn quan hệ."
Từ Kha khịt mũi, "Đổi thành người khác ta đều lười phân tích, cũng chỉ có ngươi mới có đãi ngộ này."
Văn Lĩnh bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, " Có thể đoán được, ngươi cho rằng ta thất tình sao?"
Từ Kha bĩu môi không trả lời, tuy rằng hắn cảm thấy được lấy tính cách bạt điểu vô tình* của Văn Lĩnh không thể có chuyện thất tình, thậm chí cũng rất ít gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, nhưng những lời này cũng không thể nói. Văn Lĩnh không muốn nói, cho nên hắn cũng liền lười đoán mò, chỉ bồi anh cùng nhau uống rượu.
( Gốc là [Bạt điểu vô tình/拔屌无情]: nghĩa là sau khi “ăn kiền mạt tận [吃干抹净] con người ta rồi quay lưng bỏ đi.)
Bọn họ uống một hồi, điện thoại di động của Văn Lĩnh trên bàn đột nhiên reo lên, người gọi là Lô Kinh Hồng, Văn Lĩnh mang theo vài phần men say bắt máy.
Lô Kinh Hồng hỏi anh đang ở đâu, Văn Lĩnh hé mắt nói rằng anh có việc phải làm ở bên ngoài, Lô Kinh Hồng lại hỏi anh có cần hay không tới đón, Văn Lĩnh không kiên nhẫn nói không cần, sau đó liền cúp máy.
Từ Kha rất muốn trêu chọc một câu"Tra tốp sao"* , nhưng hắn không nói ra.
( *Nghĩa đen :
tuần tra để xem lính canh có đang làm nhiệm vụ của họ hay không.
Nhưng khi xét về các nghĩa thông thường, đặc biệt là chuyện vợ chồng, cặp bồ thì hành động điều tra xem chồng bạn có nɠɵạı ŧìиɧ hay không chính là “查岗)
Từ Kha cùng Văn Lĩnh là khách quen của quán bar này, cùng chủ quán rất quen thuộc, đương nhiên cũng có khách quen khác gặp qua bọn họ, tuy rằng rất nhiều người đều biết hai người bọn họ đều là tính cách cặn bã. Nhưng nguyên bản nơi này người tới người đi chính là tràn ngập xá© ŧᏂịŧ và du͙© vọиɠ, cũng có rất nhiều người xem đó là lẽ tự nhiên, chỉ theo đuổi sung sướиɠ ngắn hạn.
Hai nữ nhân ăn mặc gợi cảm lại táo bạo đi đến, trong đó một người ngồi ở Văn Lĩnh bên cạnh, mỉm cười gọi anh, "Anh Văn, như thế nào ở chỗ này uống rượu giải sầu đâu?"
Văn Lĩnh không có phản ứng gì, chính là có chút buồn bực, như thế nào mỗi người đều có thể nhìn ra anh là đến uống rượu giải sầu? Không thể bởi vì nghĩ muốn uống rượu mà uống rượu sao?
Người phụ nữ ôm lấy cánh tay Văn Lĩnh nhích lại gần, cô ta động tác thuần thục, thầm lặng hấp dẫn cùng phong tình dùng chính mình no đủ bộ ngực nhẹ nhàng cọ xát cánh tay Văn Lĩnh, thanh âm ngọt ngào mềm mại, "Anh Văn có cái gì phiền lòng, có thể cùng ta tâm sự sao?"
Văn Lĩnh không phải người chung tình, nhưng trong lúc kết giao không bao giờ lừa dối, cũng không cho phép đối phương lừa dối. Hơn nữa, một số thứ có thể dựa vào đánh một pháo để giải quyết, mà có việc lại đánh nhiều pháo cũng giải quyết không được.
Văn Lĩnh ngã người ra phía sau một chút, vừa định rút tay ra, nhưng vào ngay lúc này, cửa quầy bar bị đẩy ra, Văn Lĩnh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, không nghĩ tới đối diện lại là đôi mắt của Lô Kinh Hồng.
Hai người ánh mắt giao nhau trong thời gian rất ngắn, ngắn đến nỗi Văn Lĩnh không nhìn thấy được cảm xúc trong mắt Lô Kinh Hồng, ánh sáng mờ ảo của quầy bar chiếu vào gương mặt anh tuấn sắc nhọn. Lúc trước anh còn chưa tính, lần này thật sự kêu oan, còn không đợi anh nói ra một chữ, thời gian liền xoay chuyển. Đợi anh ý thức được thì phát hiện quay trở về thời điểm anh cúp điện thoại của Lô Kinh Hồng, vô sự tự thông, anh đại khái suy nghĩ cẩn thẩn xem phải làm như thế nào.
Việc thiết lập lại thời gian thường liên quan đến những gì anh làm trong giây cuối cùng. Lô Kinh Hồng nghĩ đến hắn bên ngoài... , sau đó thời gian quay lại, nói cách khác không thể để cho chuyện này phát sinh.
Men say mới vừa rồi quanh quẩn trên người Văn Lĩnh trên trong phút chốc biến mất. Anh ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Từ Kha gọi lại cho Lô Kinh Hồng, "Tôi ở XX quán bar, anh tới đón tôi đi."
Văn Lĩnh không biết Lô Kinh Hồng ở đâu, nhưng là có thể đoán được là y cách nơi này không xa, nếu không trước đó không thể nhanh như vậy tới đây. Nhưng làm sao lúc đó Lô Kinh Hồng biết anh ở quán bar này?
Văn Lĩnh đứng lên cùng Từ Kha nói tạm biệt liền chuẩn bị rời đi, Từ Kha khó có thể tin kéo anh một chút, "Ngươi rời đi? Ngươi kéo ta đi uống rượu rồi rời đi trước a?"
Văn Lĩnh cũng không giải thích nhiều, chỉ nói, "Ta phải đi trước, tiền liền tính cho ta. Ngươi chậm rãi uống, lát nữa ta sẽ tìm ngươi."
Từ Kha há hốc miệng nhìn anh rời đi.
Quả nhiên, Văn Lĩnh chỉ đứng ở cửa quán bar đợi trong chốc lát liền thấy Lô Kinh Hồng. Văn Lĩnh mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, một cỗ mùi rượu tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp. Anh tựa đầu vào ghế xe, nghĩ nghĩ nói, "Từ Kha tâm tình không tốt, gọi tôi đi ra ngoài uống rượu. . . . . . Tôi chỉ uống vài ly liền đi ra."
Từ Kha oan uổng , hắn thật sự không có tâm tình không tốt. Người đang trong nhà tọa, oa theo bầu trời đến*.
( *Nghĩa:
Được dịch theo nghĩa đen là “một người ngồi trong nhà riêng của mình phải chịu trách nhiệm về những gì anh ta đã không làm”, câu nói này được cư dân mạng Trung Quốc đặt ra là một cách chơi chữ, vì có một câu nói truyền thống của Trung Quốc Từ bầu trời ”(貴, phát âm là “huò” có nghĩa là thảm họa; trong khi 火 có nghĩa là “cái nồi”, là một phép ẩn dụ cho “lỗi lầm của người khác” ).
Tạm thời không nói đến Từ Kha, Văn Lĩnh từ trước đến nay không thích lãng phí lời lẽ cùng người khác giải thích, tính cách của anh cũng khiến cho anh căn bản khinh thường hướng ai giải thích. Điểm này không ai so với Lô Kinh Hồng rõ ràng hơn. Văn Lĩnh luôn coi lời giải thích là vô nghĩa, mà anh không nói cũng không nguyện ý nghe điều vô nghĩa. Bất quá luôn luôn có trường hợp ngoại lệ, anh buổi tối hôm nay đã nói lời vô nghĩa.
Lô Kinh Hồng nghĩ đến đây không tự giác khẽ cười, y không vội khởi động xe, quay đầu nhìn chăm chú vào sườn mặt xinh đẹp của Văn Lĩnh, trong lòng giống như có ngàn vạn cây nước đung đưa uyển chuyển. Y một mặt nghi hoặc một mặt lại không kiềm chế được tâm tình thoải mái. Y nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nói, "Về nhà đi, tôi pha trà giải rượu cho em."
Văn Lĩnh nhắm mắt lại tựa vào ghế ngồi không đáp lại, rất không vui vì sự thay đổi gượng ép này.
------------------------------------------------------moah
Nhử: Hiuhiu lần đầu mình edit còn nhiều thiếu sót mong mọi người góp ý (´ ω `♡)
Mong rằng mọi người sẽ ủng hộ tuiiiiii o(≧▽≦)o