Thập Niên 70: Xuyên Thành Tức Phụ Vai Ác Trong Văn Quân Hôn

Chương 23: Ánh Mắt Bất Thiện

Về phần thủ đoạn vòi tiền đối với cô bất quá chỉ là trò vặt thôi, nhớ năm đó kịch bản cô xin tiền cha cô so với cái kịch bản này còn sâu hơn bao nhiêu!

Cuối cùng, vì để tăng cường năng lực thuyết phục, cô dùng tay chấm nước miếng, đem vài chữ bôi ra cho nhoè một chút, làm ra cảm giác nước mắt rơi xuống nhỏ vào thư.

Tống Thanh Phong bên kia vừa hoàn thành xong nhiệm vụ quy định mỗi ngày, đang chuẩn bị cất sách vở, quét mắt sang vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này, khoé mắt hung hăng nhếch lên.

Tuy rằng anh không biết mục đích của cô là gì, nhưng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt!

----------

Khoai lang ăn hết trong vòng hai ngày, cô cũng không vội đi đòi chị dâu, sợ chị ta nổi giận.

Vì thế trải qua hai ngày chịu thương chịu khó Khổng Yên lại khôi phục nguyên trạng, buổi sáng sau khi cho heo ăn xong cô cũng không vội trở về ngay, mà đi ra bãi đất trống gần lều đất của trại nuôi heo tập một bài thể dục theo đài, với tinh thần tự nhảy tự khen, vui vui vẻ vẻ. Cảm thấy cũng đến giờ rồi cô mới từ từ về nhà.

Trên đường về gặp mấy xã viên trong thôn.

Khổng yên đến đây chưa lâu, cũng chưa quen thuộc lắm, bất quá hầu hết thôn dân đều biết cô, đặc biệt nhiệt tình chào hỏi. Không biết là bởi vì cô là con dâu của đại đội trưởng hay là bản thân cô quá nổi tiếng?

Dù sao cô gặp ai cũng đều mỉm cười, dáng vẻ một cô dâu mới hiền lành, tốt tính.

Trò này cô đã diễn xuất rất điêu luyện, nguyên mẫu học tập chính là mẹ cô, ở nhà mẹ cô là sư tử Hà Đông hung dữ, ra đường lập tức thay đổi thành một gương mặt khác, ôn nhu hiền lành biết bao.

Mỗi lần nghe người khác khen cha cô có phúc, cha cô đều là khổ không nói nên lời.

Khổng Yên trong lòng rất đắc ý, đi lên phía trước thì trông thấy hai người.

Lại gần, là một già một trẻ.

Quần áo hai người mặc không coi là quá tốt, đều có miếng vá. Người lớn chắc tầm tuổi với mẹ Tống, cũng cắt tóc ngắn ngang tài, sắc mặt có chút tiêu tụy nóng vội, mặt mày nặng nề suy nghĩ.

Người trẻ nhìn có chút quen mắt, nghĩ nửa ngày cô mới nhớ ra, đây không phải là nữ chính Lâm Hạnh trong truyền thuyết kia sao?

Tuy rằng mới chỉ gặp có một lần, ấn tượng cũng không sâu sắc lắm, nhưng ánh mắt của cô ta có muốn quên cũng không quên được, tăm tối, nhìn người khác rất bất thiện, hoặc nói là nhìn cô rất bất thiện.

Vốn là đang cười cười nói nói vừa trông thấy cô, tươi cười trên mặt cô ta dần dần biến mất, trầm mặc bình tĩnh nhìn cô.

Nhìn đến mất lòng người phát run!

Khổng Yên tất nhiên biết lý do vì sao, đối với cô mà nói đây là xuyên đến trong một quyển sách, cho dù thế nào đi nữa, cô cũng đoán được là mình chỉ sợ không quay về được nữa. Nhưng có đôi khi cô luôn không tự giác xem bọn họ là nhân vật trong sách, nhịn không được thả lỏng cảnh giác.

Ở trong mắt của nữ chính Lâm Hạnh, thì kiếp trước cô chính là kẻ thù của cô ta, nếu không phải do không yên thì cô ta kiếp trước cũng không thê thảm đến thế. tung hô chuyện xấu của cô ta ra ngoài, hại cho cô ta vứt sạch mặt mũi trong thôn không nói, cha mẹ cô ta lại càng ủy khuất khổ sở, sau này không thể không đi theo Đường Văn Kiệt vào thành phố, rồi lại bị vứt bỏ, không có nhà để về, cuối cùng sa đọa thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Tuy rằng cô ta cũng biết mình cũng có lỗi, tham lam hư vinh, không biết trân trọng, nhưng người khác cũng có lỗi. Chồng kiếp trước chỉ biết huấn luyện, quanh năm suốt tháng đều ở trong quân doanh, hai người họ hầu như không có giao lưu gì với nhau, trong nhà thì mẹ chồng chị dâu em chồng cũng không dễ sống chung, còn có Đường Văn Kiệt dụ dỗ. Tất cả những điều này dẫn cô ta đi tới bước ngoặt cuộc đời.