Thập Niên 70: Xuyên Thành Tức Phụ Vai Ác Trong Văn Quân Hôn

Chương 12: Nữ Chủ Lâm Hạnh 2

" Mẹ không biết đâu, con vừa tới trại nuôi heo thì thấy con nào con nấy đều ốm nhom, gầy dơ xương, thế thì không được rồi, cho nên con cố ý cẩn thận quan sát một phen, còn lấy giấy bút ghi lại, xem một lần heo có thể ăn được bao nhiêu, vỏ thóc với cám không nói, cỏ heo ngược lại có thể thoả mãn. Còn phải xem tinh thần, trạng thái của heo, con cũng phân tích một chút vì sao lại có con heo gầy, con heo béo, có lẽ có thể giúp đại đội chúng ta nuôi ra heo tốt hơn."

" Việc cũng không phải một chốc một lát là xong được, con buổi chiều còn bận việc nữa đây!"

Mẹ Tống nghe xong, mặt mày trở nên nghiêm túc:" Ai nha, được điểm công cao, mẹ còn tưởng là việc nhẹ nhàng cơ, thôi được rồi, con lần sau cũng không cần phải vội về sớm nữa đâu, sau này ai về trước thì nấu cơm!"

Bà ta cũng không hiểu lắm, còn tưởng nuôi heo cho ăn no là xong, ai nghĩ còn cần đại học vấn.

Quả nhiên cưới cô con dâu này không sai, đúng là người có bản lĩnh!

Khổng Yên vừa nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng ,lập tức cắn môi, cúi đầu che giấu, mừng đến tay chân cũng nhanh nhẹn hẳn lên.

Tào thị đem chậu hất sạch nước, xoay người trở về phòng bếp, mặt đen như than củi, càng nghĩ càng thấy cô em dâu này chỉ giỏi hù doạ người, còn chưa từng thấy ai lười hơn cô.

Cơm nước xong xuôi, Khổng Yên trở về phòng,

Tống Thanh Phong lại luyện chữ.

Thấy cô đi vào, anh ta nhướn mày.

Khổng Yên mặc kệ, trực tiếp vòng qua anh ta đi lên giường.

Nào biết còn chưa tới gần, anh ta đột nhiên đang ngồi trên ghế đứng bật dậy, sau đó ngăn cô lại.

Khổng Yên kinh ngạc nhìn anh:" Làm gì?"

Tống Thanh Phong mím chặt môi, nhìn cô, một bộ dáng vẻ không cho cô tới gần giường.

Khổng Yên quay đầu nhìn anh ta từ trên xuống dưới, đột nhiên ngầm hiểu ra ,thử thăm dò đi về phía trước một bước.

Tống Thanh Phong nhanh chóng lui về phía sau, mũi khẽ nhúc nhích ,sợ cô tới gần, vẫn như cũ không chịu tránh ra.

Cô tiến.

Anh lùi.

Cô lại tiến.

Anh ta lại lùi.

....

Cuối cùng không thể lùi được nữa, anh ta liền chộp lấy gối của cô trên giường , gắt gao chống đỡ cô, không cho cô tiến thêm một bước.

Quả nhiên, người này chính là ghét bỏ cô nuôi heo thối!

Khổng Yên khó thở, giơ cánh tay lên cho hắn xem:" Đã bao lâu rồi, sớm không có mùi nữa rồi!"

Tống Thanh Phong quay đầu sang ,người vẫn là đứng bất động.

Khổng Yên tức giận đến đau tim, người này, thật là vô cùng đáng ghét.

" Vậy anh muốn thế nào? Không cho tôi lên giường ngủ tôi ngủ kiểu gì ? Với lại buổi tối tôi dù sao cũng phải đi ngủ chứ!"

" Được rồi, được rồi, anh cũng đừng quá đáng, tôi ngủ nhanh thôi, nhường tôi đi ngủ đi, cam đoan không thối đâu, anh cũng không biết chuồng heo sạch sẽ thế nào đâu, một chút cũng không bẩn!"

Nói nửa ngày rồi anh ta vẫn không chịu tránh ra.

Người này cứng mềm đều không ăn, thật là có phát hoả cũng không được,

" Anh, anh sao lại cứ không phân rõ phải trái thế này!"

Khổng Yên tức đau cả người, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vẫn là tức nuốt không trôi, dùng sức vỗ bàn, thở phì phò nói:" Được, tôi không ngủ, anh cũng đừng hòng ngủ!"

Tống Thanh Phong đạt được mục đích, quay người lại, cất gối về chỗ cũ, lại sợ mùi bay sang gối của mình, còn cố ý để ra xa chút.

Khổng Yên thấy vậy, một hơi ngang ngực không thở ra được.

CĐMM!