Tay nghề nấu nướng của Khổng Yên, nhiều nhất chỉ là đảo đồ ăn chín, cô là người phương nam, khẩu vị khá nhạt, dù là cho nhiều gia vị thêm chút, thì đối với người nhà họ Tống vẫn là không có mùi vị gì. Bất quá cũng chẳng có ai thèm bắt bẻ gì, thời buổi này có thể ăn no đã là rất may mắn rồi,nào ai còn quản khẩu vị mặn nhạt.
Khổng Yên rửa sạch bát xong liền quay về phòng ngủ trưa.
Tống Thanh Phong cũng về phòng.
Hai người bọn họ giống như hai người xa lạ, không ai nhìn ai.
Khổng Yên cởi bớt quần áo ngoài ra rồi leo lên giường nằm.
Mà Tống Thanh Phong thì cầm giấy bút đang luyện viết chữ, đây là điều cô hai ngày nay lén lút phát hiện ra.
Chữ quá xấu!
Tống Thanh Phong hình như cũng không ưa gì cô, đại khái chắc là cảm thấy mục đích cô gả cho anh đã quá rõ ràng, chính là vì muốn ở trong nhà anh sống thoải mái.
Khổng Yên cũng ước gì anh ta phớt lờ cô, hai người cứ duy trì trạng thái này là tốt nhất, không ai để ý tới ai, 5 năm sau bái bai.
Anh ta thích làm nam phụ thì cứ làm nam phụ đi, ai mà thèm?
Khổng Yên đã tính tốt cả rồi, đợi tới 5 năm sau thi đại học, tốt xấu gì năm đó cô cũng là người đã từng thân kinh bách chiến qua thi đỗ đại học, tới lúc đó nhờ người thân trong nhà gửi sách đến cho cô, làm sao cũng phải rời khỏi nơi này, sau đó tránh xa những nhân vật trong sách này.
Dù sao cô cũng không muốn làm pháo hôi đỡ đạn.
Đang ngủ được nửa giấc, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào.
Khổng Yên nhíu mày, xoay người ngủ tiếp.
Trong sân, Tống Nhị Ny giã một chút củ cải trắng cay và đậu hũ, phàn nàn nói: " Sao ít thế này? Không phải mới kết hôn làm tiệc rượu sao, làm sao mà một chút đồ ăn thừa cũng không có?"
Mẹ Tống tức giận đập cô ta " Con lấy ít thôi, tưởng nhà không người à? 9 người không cần ăn cơm?"
"Lấy chồng rồi còn chạy về nhà mẹ đẻ,con có thấy mất mặt không?"
Tống Nhị Ny cứng đầu cứng cổ đáp : " Có gì mà mất mặt, không phải chỉ là lấy chồng thôi à? Lấy chồng rồi thì không phải họ Tống?"
" Lại nói tiếp, con lúc đầu đã nói với mẹ chồng con rất nhiều lời tốt cho lão tứ, mới làm cho mẹ chồng đồng ý gả cô em chồng tới, hết lần này tới lần khác các người lại tìm cái gì mà thanh niên tri thức, mẹ chồng con mấy hôm nay đều đang lên mặt với con đấy."
"Thanh niên tri thức có gì tốt mà cưới? Mũi hếch lên tận trời, cũng không biết các người nghĩ thế nào!"
Mẹ Tống cười lạnh : " Mẹ cũng không đồng ý hỏi cưới cô em chồng nhà con đâu. Em chồng con tính cách y hệt mẹ chồng con, cùng một loại đức hạnh chanh chua,cay nghiệt đừng có đến gieo hoạ cả nhà chúng ta."
Tống Nhị Ny nghe thế trừng mắt lên :" Mẹ, mẹ nói như vậy mà nghe được à?"
Mẹ Tống cũng không thèm chiều theo ý cô ta, vỗ một tay cô ta, không cho lấy thêm. " Mẹ nói sai à? Mẹ nói chính là sự thật, cũng chỉ có con thấy một nhà bọn họ tốt, cứ chờ mà xem, về sau con cứ chờ mà khóc đi."
Tống Nhị Ny tức giận rồi, bê rổ lên, cứng cổ nói : " Chờ xem thì chờ xem, nhà họ Lưu rất tốt."
Sau đó cô ta hất bím tóc quay người đi, trên đường còn thuận tay lấy cá ướp muối đang phơi trên đầu tường.
Mẹ Tống tức đến ngã ngửa, nói với chị dâu cả vừa từ phòng bếp đi ra : " Có con gái nhà ai giống như nó, suốt ngày về nhà ngoại vòi vĩnh làm tiền. Lúc trước mẹ khuyên nó lấy tiểu tử nhà họ Ngô kia, nó lại không thèm nghe, nhất quyết coi trọng tên xảo quyệt nhà họ Lưu."
"Sau này chắc chắn phải ăn khổ thôi!"
Chị dâu cả Tống liếc nhìn cô em chồng, thấy cô ta đang lén lén lút lút thập thò ngoài cửa sổ phòng lão Tứ, nhìn trộm vào trong phòng.
Trong lòng coi thường, nhưng bề ngoài cô ta vẫn cười nói: " Mỗi người mỗi phúc phận, nói không chừng cô em chồng lại có mắt nhìn người cũng nên."
Cô ta cũng không dám nói không tốt, mẹ chồng nói con gái ruột thì không sao, cô ta mà nói nhất định sẽ sinh chuyện.
Muốn cô ta nói,thì không phải người một nhà không vào cùng một cửa, nhà họ Lưu kia láu cá có thể nắm được em chồng, nói ngọt vài câu là dỗ dành cô em chồng đến choáng váng đầu óc. Chứ nếu mà gả cho nhà họ Ngô, chỉ sợ quậy cho cả nhà gà chó không yên.