Bức Tranh Cuối Cùng

Chương 3: Vantessi

Hôm nay là một ngày trong xanh có vẻ như mùa xuân đã về đến rồi, hít một hơi thật sâu rồi thở ra Jungkook cảm thấy mệt quá chừng. " Biết vậy mình không nên từ chối lời giúp chuyển nhà của Jin hyung, nhiều đồ quá! Mình nên mua sắm ít lại thôi..." Ngâm nga một giai điệu ngọt ngào cậu nhanh chóng chỉ huy nhân viên bên vận chuyển mang đồ vào trong căn nhà mới. Sau nhiều lần khuyên bảo cộng lừa dối đe dọa của các hyung cuối cùng Jungkook cũng chịu chuyển khỏi căn phòng cũ và lần này cậu quyết định sẽ mua luôn một căn nhà đúng ý để mấy ông anh không còn cơ hội bắt cậu sang ở cùng nữa. " Thật là, mình có còn là trẻ con đâu cơ chứ! Wow, nhà hàng xóm có cây anh đào lớn thật đấy lần trước chưa kịp nhìn nữa ..."

Hì hục suốt sáu tiếng đồng hồ cuối cùng mới hoàn tất việc chuyển và sắp xếp đồ đạc, nghĩ đến việc ngày mai còn phải mua đồ về mừng tân gia với mọi người Jungkook chỉ muốn bất tỉnh ngay lập tức hy vọng hai đại thần nhà bếp sẽ thương tình mà giúp đỡ. Từ trên chiếc sofa nhung trắng đứng dậy cậu đi một vòng ngắm lại căn nhà của mình, đây không phải căn đầu tiên mà cậu có nhưng là nơi cậu ưng ý nhất khi mua. Hướng nhà nhìn thẳng ra sông Hàn, nằm giữa khu dân cư được bảo mật cực kỳ cao cách 400m là siêu thị, chợ, công viên, bệnh việc tư nhân và có cả bệnh viện thú y nữa có thể nói vị trí của nơi này là trung tâm của tất cả mọi tiện ích và quan trọng hơn cả đường đi nơi này thiết kế vô cùng đẹp cậu lại có thể sưu tập mấy bé ô tô yêu dấu rồi. Căn nhà được thiết kế sẵn với kiểu biệt thự nhỏ ba tầng với nhiều loại phòng đa dụng nhưng chỉ ở một mình nên Jungkook đã cho người thiết kế lại hết theo ý mình. Tầng hầm dùng để làm gara, tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai dùng để làm phòng tranh, phòng làm việc và phòng tập gym. Còn lại tầng ba được thiết kế khá đặc biệt và cũng mất thời gian hoàn thiện lâu nhất lấy ý tưởng từ căn phòng thuê trước Jungkook làm một nửa tầng ba gồm trần nhà và ban công cũ thành kính trong suốt tất nhiên là sẽ có mái và rèm tự động đóng lại khi nhiệt độ ngoài trời quá cao hoặc có mưa đá, nơi này để giường ngủ và một vài dụng cụ âm nhạc của cậu, một phần tư còn lại được thiết kế thành phòng tắm và phòng giặt, phơi quần áo còn lại là tủ quần áo và tủ giày yêu thích của cậu. Căn nhà phải mất đến ba tháng mới hoàn thành thật may là triển lãm đã diễn ra vô cùng tốt đẹp trước đó nên cậu mới có thời gian để chuyển nhà.

- Anh nghe đây, có chuyện gì sao Ora?

- Chẳng lẽ phải có chuyện em mới được gọi điện cho bạn trai mình sao?

Khẽ cười khi nghe tiếng nũng nịu của cô gái qua điện thoại, Jungkook bóp trán bạn gái lần này của cậu bám người quá.

- Anh không có ý đó, em biết mà baby. Hôm nay anh hơi bận một chút, em sao vậy? Nhớ anh sao?

- Nae.... Em nhớ anh lắm đó, chúng ta đã không gặp nhau một ngày rồi tối nay anh có muốn qua nhà em không? Em đã chuẩn bị một vài thứ anh thích......

Nhìn chiếc váy ngủ mới cùng chai vang đỏ trên bàn cô ngại ngùng ngỏ lời mời bạn trai dù mới chỉ bên nhau bốn tháng nhưng cô cảm thấy mình không thể yêu ai ngoài Jungkook nữa, cậu thực sự quá tuyệt. Từ tính cách, ngoại hình đến tài năng và quan trọng hơn hết cậu là người bạn trai dịu dàng và ấm áp nhất mà cô từng quen, nếu có nhược điểm thì chắc là cô không cảm thấy bạn trai yêu mình nhiều như cô yêu cậu. Mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau cô chỉ thấy được ánh mắt mình rung động không ngừng còn Jungkook thì thật bình tĩnh, chính vì thế nên cô luôn muốn ở bên cạnh cậu mỗi phút để gia tăng tình cảm người đàn ông tốt thế này cô nhất định sẽ không buông tay.

- Ora, anh đã nói thế nào nhỉ? Chúng ta chưa đến bước đấy đâu cưng ạ, em nóng vội thật đấy. Vậy nhé, có thời gian anh sẽ gọi lại cho em sau, nghỉ ngơi đi nhé baby.

Lạnh lùng cắt ngang câu nói của bạn gái Jungkook không thích một cô gái quá chủ động trong việc này, cậu không thích một cô gái quá ngoan hiền nhưng mà với việc này người bắt đầu nên là cậu chứ không phải một cô gái và sau đó cô ấy có thể chủ động tùy thích, nhưng việc ngỏ lời thế này làm cậu khó chịu có lẽ nên đổi người thôi...

Ting!

Tiếng thông báo tin nhắn vang lên một nụ cười chân thật đầu tiên trong ngày hôm nay đã xuất hiện

- Jungkookssi, tôi mới nghĩ ra ý tưởng này, cậu thấy mọi người sẽ thích nó chứ? Ảnh đính kèm

- Vante thân mến, tôi không nghĩ họ sẽ thích nó đâu nhưng tôi thì khá hứng thú đấy cậu nghĩ sao về một bản giới hạn dành riêng cho tôi?

- Jungkookssi đừng trêu tôi nữa mà, thiết kế lần này tệ vậy ư? Tôi đã thức ba đêm để hoàn thành nó đấy.

Cau mày nhìn dòng tin nhắn mới gửi đến, người này luôn như vậy cứ mỗi lần nảy ra ý tưởng mới là không quan tâm chút nào đến giờ giấc sinh hoạt cả.

- Lần trước cậu đã hứa gì với tôi nào Vante?

-...............

- Cậu nghĩ rằng im lặng sẽ trốn tránh được vấn đề sao? Hay cậu muốn tạm biệt thần tượng, tôi thì không muốn phải gọi cấp cứu cho một người chưa gặp mặt lần nào nữa đâu.

- Jungkookssi, tôi biết lỗi rồi thật đấy! Cậu đừng giận nha, tôi sẽ nghỉ ngơi cẩn thận.

- Ồ

- Jungkookssi .... Đừng vậy mà, tôi phải làm gì để cậu hết giận đây?

Nét cười thoáng qua trên đôi môi anh đào Jungkook cảm thấy Vante này đáng yêu quá chừng rõ ràng chỉ quen nhau mới mấy tháng thôi nhưng anh luôn có thể khiến tâm trạng cậu trở lên tốt hơn một cách lạ kỳ. Sau lần mua hàng vất vả kia cậu đã được tận hưởng dịch vụ chăm sóc khách hàng vô cùng tận tâm và đặc biệt của Vante cộng thêm một chàng fanboy đáng yêu nữa. Qua một vài lần mua hàng tiếp theo cực kỳ vừa ý Jungkook đã có thêm một người bạn qua mạng kiêm chức fanboy phải nói rằng hai người hợp nhau đến mức cậu nghĩ rằng có thể cùng người này chung sống được luôn, điều mà ngay cả ba vị hyung thân thiết cũng không được chấp nhận. Tuy nhiên không biết vì lý do gì Vante vẫn luôn không chịu lộ mặt dù cậu đã hẹn gặp và muốn facetime rất nhiều lần, nhưng có vẻ lần này là một cơ hội tốt đây.

- Nghe điện thoại của tôi hoặc ra ngoài gặp tôi một lần đi.

- .......

- Cậu không còn lựa chọn nào khác đâu Vante thân mến ạ.

- .................Được rồi, vậy tối nay tôi sẽ facetime với cậu được chứ Jungkookssi?

Mỉm cười đắc thắng như con thỏ vừa ăn trộm cà rốt thành công cậu vứt điện thoại lên giường rồi xuống phòng tranh hoàn thành nốt chàng trai còn dang dở, từ ngày nói chuyện với Vante cảm hứng của cậu luôn đến một cách mãnh liệt đây đã là tác phẩm thứ ba trong tháng này rồi xem ra triển lãm mùa đông có thể đẩy lên sớm một chút. " Ôi, số dư tài khoản lại tăng rồi." Vui vẻ cầm cọ tiếp tục công việc Jungkook trở nên tĩnh lặng hơn lúc vẽ tranh cậu luôn như vậy giống như biến thành một người khác, một JK không ai biết. Hopi hyung luôn nói tranh cậu vẽ thể hiện rõ nhất tâm hồn của cậu vậy nên bức tranh mới có hồn và sống động đến vậy nhưng J-Hope không quá thích việc này phô bày tâm hồn của mình cho người ngoài đánh giá là viêc gây tổn thương nhất mà trái tim cậu lại đã quá mỏng manh rồi. " Em không sao đâu hyung, bác sĩ cũng nói việc này tốt cho chuyện điều trị tâm lý của em mà. Với em những bức tranh này có ý nghĩa và câu chuyện của riêng chúng nó, em chỉ là người kể chuyện mà thôi giống như trượt băng vậy."

Lúc hoàn thành nét vẽ cuối cùng cũng đã 19h tối thở dài một hơi cậu cảm thấy hơi đau nhức người do ngồi quá lâu. Đứng dậy đi tắm trước lúc đó còn tiện tay nhắn tin hỏi Vante đang làm gì .

Ting

- Tôi xong việc rồi, cậu có rảnh không Jungkookssi?

Vừa ra khỏi phòng tắm thì tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên Jungkook nhìn bản thân trong gương chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm và tóc vẫn còn đang ẩm ướt, khẽ nhún vai nghĩ rằng sẽ chẳng sao đâu hai người đều là đàn ông mà không cần phải chỉn chu quá.

- Bật camera lên nào Vantessi, đừng chơi xấu chứ?

- Ừm... chờ tôi chút...

Tiếng người đàn ông đầu dây bên kia trầm thấp như tiếng violin làm Jungkook sững lại một chút. " Giọng hay thật đấy, chắc người thật đẹp trai lắm! Mình muốn làm một ly vang đỏ quá." Khẽ nghĩ ngợi trong lúc chờ Vante loay hoay mở camera, có vẻ như anh đang tìm một góc để đặt điện thoại.

- Jungkookssi, cậu cũng mở camera lên đi, tôi mở đây.

Tay cầm ly rượu cứng đơ giữa không trung khi nhìn thấy chàng trai trên màn hình điện thoại thề với lòng là tim cậu suýt thì đứng lại trước khuôn mặt như được thượng đế chạm khắc ấy.

- Jungkookssi ?.......... Jungkook ? ............. Cậu Jeon Jungkook ?...

Hoàn hồn sau khi nghe tiếng gọi của anh tai cậu khẽ đỏ lên một chút, ai cũng sẽ say trước khuôn mặt này mà thôi hoặc do mình uống nhiều quá tự trấn an bản thân cậu bật camera trước của điện thoại lên. Thời gian như ngừng lại bốn mắt nhìn nhau và có vẻ như cả hai cũng vẫn còn đang shock vì đối phương

- À, ừm..... Tôi đang rót rượu nên quên bật camera. Anh đã ăn tối chưa Vantessi?

- Tôi đã ăn một ít bánh ngọt rồi. Còn cậu thì sao Jungkookssi?

- Có vẻ như tối nay tôi sẽ không ăn gì? Tôi cũng không biết nữa, hiện giờ tôi không muốn ăn lắm. Mà anh đẹp trai thật đấy Vantessi, tôi cứ nghĩ anh không chịu gặp mặt là do vẻ ngoài không dễ nhìn cơ nhưng giờ thì ngược lại đấy...

- Kim Taehyung

- Hả? Gì cơ?

- Tên của tôi là Kim Taehyung, cậu có thể gọi tôi như vậy. Vante là bút danh sáng tác của tôi.

- À........ Vậy anh cứ gọi tôi là Jungkook thôi, nói chuyện thoải mái chút tôi không thích gò bó quá.

- Được rồi Jungkook .

- Ừm, nhìn qua có vẻ Taehyung hơn tuổi tôi nhỉ ?

- Tôi sinh năm 1995.

- Vậy thì phải gọi là hyung rồi, nhưng mà không cần thiết đâu nhỉ tên của Taehyungie đã lời lắm rồi đấy haha... Tôi gọi anh là Taehyungie nhé?

- Ừm.......

- Anh kiệm lời thật đấy, vì đang nhìn thấy tôi sao? Nói một chút nào Taehyungie cảm giác được facetime với thần tượng là như thế nào?

- ..........

- Taehyungie?

- Cậu đẹp trai lắm!

- ............ Ha ha...há há ặc ha ha...... Taehyungie anh đáng yêu thật đấy! Tôi chỉ đẹp trai thôi sao, không còn gì nữa hửm?

Cười to rồi bâng quơ thả một câu trêu chọc người trước mặt biểu cảm ngại ngùng của anh thật sự quá đáng yêu, đáng ra cậu nên bắt anh facetime sớm hơn. Chắc ở ngoài anh tuyệt lắm chỉ nhìn qua màn hình thôi cậu đã cảm nhận được sức hút mãnh liệt của người đàn ông này rồi.

Sau màn chào hỏi đầy ngại ngùng cả hai bắt đầu tìm được nhịp điệu quen thuộc mỗi khi nói chuyện cùng nhau. Họ đã nói với nhau cả đêm từ trượt băng, âm nhạc đến hội họa du lịch dường như các chủ đề cứ nối liền nhau bất tận.

Ánh trăng đã lên cao tỏa sáng xuyên qua tấm kính chiếu đến gương mặt của chàng trai đang mỉm cười trong giấc ngủ kia có vẻ như cậu đang có một giấc mơ đẹp. Hy vọng khởi đầu tốt đẹp này sẽ khiến con thuyền ra khơi thuận lợi. Mà cùng lúc đó ở bên kia đại dương có một người đang mất ngủ vì nhớ đến một người khác. Một đêm bình yên.............