Một đêm mất ngủ. Thẩm Lục Dương mơ về những tháng ngày cậu chọn tiếng Đức là môn tự chọn hồi còn đại học.
Ngày trước khi kết thúc học kỳ, một cây bút, một cuốn sách, một buổi tối, một phép màu ——
Nhưng kết quả cũng không lý tưởng, cậu trượt.
Vật lý thời cấp ba của cậu cũng không tệ lắm, nhưng đếm bằng đầu ngón tay, lớn thì nói đã là chuyện đời trước, nhỏ thì cũng không quá nhỏ, đã bốn năm rồi.
Cậu nhìn giáo án được viết tay phóng khoáng của nguyên chủ, mục tiêu giảng dạy được viết to đùng sáng loáng bằng ba chữ —— “Tổng ôn tập”.
Thằng này khá, thằng này đúng khá.
Bây muốn ôn lại cũng không biết ôn ở đâu.
Sáng ra rửa mặt mũi, cậu chọn một chiếc ba lô màu đen giản dị nhất trong dãy túi lòe loẹt, khoác lên người bộ đồ thể thao màu đen đơn giản, xỏ đôi giày thể thao màu trắng… Xem xét lại thành quả ôn tập cả đêm rồi mơ mơ màng màng đi ra khỏi khu dân cư, tìm ra chỗ ăn sáng theo trí nhớ để lót lòng lót dạ.
Cả đêm không ngủ, cậu không dám lái xe nên ngồi giao thông công cộng đến trường học.
Khi đến cổng trường thì đã gần năm giờ rưỡi.
Không ngờ cậu đến sớm như vậy mà cửa phòng làm việc lại không khóa.
Cậu đẩy cửa đi vào, bên trong không bật đèn, cậu đảo mắt nhìn xung quanh. Trên chiếc ghế sô pha bên cạnh bàn làm việc ngoài cùng bên tay phải, cậu thấy Tạ Nguy Hàm đang nằm trên đó.
Ghế sô pha quá nhỏ, một chiếc chân dài miễn cưỡng gập lại, một chân còn lại đặt thẳng xuống đất, anh khoác một cái áo đen, mắt nhắm nghiền, l*иg ngực chậm rãi phập phồng, dường như đang ngủ bù.
Thẩm Lục Dương quả quyết quay đầu đi, cậu cũng buồn ngủ, nhưng cậu còn rất nhiều kiến thức chưa hiểu, cũng không thể mới lên lớp đã bảo “tiết này tự học” được.
Cậu nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình rồi lấy máy tính bảng cùng tập tài liệu, vừa tra Baidu* vừa viết.
*Baidu là một công cụ tra cứu của Trung Quốc, tương tự Google.
Trong tiết tự học tối qua, vào lúc giải đáp thắc mắc, cậu nghe thầy Tông chủ nhiệm lớp nói hôm nay sẽ chữa bài kiểm tra hàng tuần của tuần trước.
Cậu đã nhớ lại được một ít, nhưng chưa giảng bài bao giờ nên nhiệm vụ hiện tại của cậu là hiểu tường tận bài thi để tránh tình huống lúng túng không trả lời được câu hỏi.
Đọc liền tù tì hơn hai mươi phút, não của cậu bắt đầu nhức nhối. Cậu bèn bôi ít dầu cù là mua ở hiệu thuốc lên thái dương.
Chừng mười giây, đầu cậu hơi chuyển động, một luồng gió nhỏ cuốn lấy dầu cù là từ thái dương thổi “vù” chui vào mắt cậu. Cậu trợn mắt nhìn bài thi mà bật khóc nức nở.
Lau khô nước mắt, viết vài kiến thức trọng tâm lên giấy nhớ, Thẩm Lục Dương âm thầm lên án hệ thống.
Đêm qua cậu nhờ hệ giống giúp mình, nhưng hệ thống lại trả lời cậu “Loại chuyện này không giúp được, giống như việc cậu muốn biết kết quả xổ số* hôm nay, tôi không có quyền hạn nói cho cậu biết.”
*Nguyên văn là □□ 的号码, mình cũng không biết là số gì nên đoán là xổ số vì nghe hợp hoàn cảnh.
Thẩm Lục Dương nghĩ không thông, dạy cậu vật lý sao có thể liên quan đến việc biết kết quả xổ số.
Chẳng lẽ hệ thống cho rằng đối với hắn, biết đáp án vài đề vật lý này còn khó hơn so với trúng xổ số?
Oắt đờ hợi?
“Thầy Thẩm, đến sớm vậy à?”
Thẩm Lục Dương quay đầu.
Tạ Nguy Hàm vừa ngồi dậy, có lẽ anh ngủ không ngon nên dùng một tay nắn cổ, hơi cong môi nhìn cậu.
Trong phòng chỉ có ánh sáng le lói của máy tính bảng, nó đổ nghiêng vuốt nhẹ qua nửa khuôn mặt bên phải của anh, nửa còn lại chìm trong bóng tối vô hình. Có lẽ do anh vừa thức giấc, khuôn mặt nhợt nhạt bắt đầu hé lộ một chút sắc hồng, cùng ánh sáng leo lắt cuối đuôi mắt.
Tựa như một con quỷ dữ đang lẩn khuất trong bóng đêm, đầy nguy hiểm và khiến người say mê.
Không nhận được câu trả lời, Tạ Nguy Hàm gọi cậu một lần nữa với chất giọng trầm ổn: “Thầy Thẩm?”
Thẩm Lục Dương phải nhéo mình một cái mới hoàn hồn từ sắc đẹp của anh, lắc lắc cái đầu đờ đẫn suốt một đêm dài. Cậu chào hỏi: “Thầy Tạ, chào buổi sáng.”
Tạ Nguy Hàm đứng dậy, không đến gần mà ngồi xuống ghế của mình.
“Đang soạn giáo án à?”
Nỗi đau vừa được vẻ đẹp kiềm chế tức khắc tuôn trào, cậu nặng nề thở dài: “Ừm.”
Hành động cầm ly nước hơi khựng lại, Tạ Nguy Hàm ngầm hiểu cười cười: “Có gặp phải khó khăn gì không?”
Thẩm Lục Dương xoay người nhìn anh, hai mắt sáng lên: “Gặp nhiều khó khăn lắm, nếu có thể được nhận sự trợ giúp, tôi nguyện làm trâu làm ngựa!”
Ý cười nơi khóe môi Tạ Nguy Hàm càng đậm, anh ung dung thả một lát chanh vào cốc nước, ngón tay thon dài sạch sẽ gõ nhẹ vào mặt ly, rồi nhìn cậu: “Nếu không phải ‘đề vật lý ——’’ như ngày hôm qua” Ba từ ấy được nhấn mạnh một cách thâm thúy, “Tôi có thể giúp thầy Thẩm xem qua.”
Ngày hôm qua? Đề vật lý gì cơ ——
Ồ, là ảnh chị đại ngực bự giày cao gót cậu mới tiện tay ném vào thùng rác trong phòng ngủ.
Thẩm Lục Dương xấu hổ, nhưng vì tương lai tươi sáng nên cậu bất chấp tất cả: “Hôm qua là ngoài ý muốn, mình hãy quên nó đi!” Cậu đứng lên, quay lại chủ đề chính to lớn: “Thầy Tạ ơi, anh giúp tôi xem mấy đề này với, tôi sắp bị chúng tra tấn đến phát điên rồi.”
Tạ Nguy Hàm khẽ cười, anh gõ ngón tay lên bàn, phát ra âm thanh “tap tap” đều đặn.
Thẩm Lục Dương lập tức cầm bút chạy vọt qua.
Khoảng bảy giờ, Tông Úy Tình đến văn phòng, nhác thấy hai giáo viên trẻ tuổi đang cùng nhau ôn tập, vui mừng đến nỗi không biết nên nói điều gì.
Người trẻ tuổi à, vươn lên nào!
Sau thời gian dạy của thầy Tạ, Thẩm Lục Dương không chỉ nhìn Tạ Nguy Hàm bằng ánh mắt tán thưởng nữa, bây giờ cậu tôn thờ người đàn ông này.
Học thức uyên bác, săn sóc lễ độ, và không nói quá nhiều.
Vừa không hỏi tại sao một giáo viên vật lý như cậu tự dưng giống hệt mất trí nhớ, đến cả công thức cũng nhớ nhầm. Vừa không hỏi vì sao tính cách của cậu đột nhiên thay đổi 180 độ không làm chằn tinh nữa.
Bên tai cậu giờ chỉ còn tiếng nói gợi cảm trầm trầm giảng giải, âm thanh ngòi bút máy thân vàng viết thể chữ Sấu Kim Thể* tinh tế uyển chuyển lên trên tờ giấy bị gạch xóa bừa bãi.
*Thể chữ này gầy guộc như dát bằng sợi chỉ vàng, nét chữ bé và mảnh.
[ Dương Dương à, cậu không thấy hẹn hò chốn công sở rất nguy hiểm ư?]
Thẩm Lục Dương: Thầy Tạ tuyệt đỉnh, nếu tôi là con gái, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi thầy ấy.
[ … ]
[ Quả nhiên, tôn thờ là chất xúc tác tình cảm tốt nhất của nhân loại. ]
Sáng nay Thời Phàm không đến, Thẩm Lục Dương nghe nói người nhà y ốm nên xin nghỉ. Cậu chợt nhớ tới truyện “Tình Mất”, Thời Phàm có CP.
[ Cuối cùng cũng nhớ tới mục tiêu bảo vệ khi xuyên sách của cậu rồi hả? Tôi còn tưởng cậu bị thầy Tạ mê quắc cần câu rồi chứ. ]
Bơ đi cái giọng điệu quái gở của hệ thống, Thẩm Lục Dương bỗng nhận ra một vấn đề.
Thẩm Lục Dương: Nếu tôi làm Thời Phàm và người đó hẹn hò, thì có được coi là đã hoàn thành nhiệm vụ không?
[ Không được đâu Dương Dương ơi ~ Cậu chỉ có thể chọn hoàn thành toàn bộ cốt truyện trong truyện để đảm bảo sự ổn định của tuyến thế giới, hoặc là khiến thầy Tạ mất hứng thú với Thời Phàm trước khi hết cốt truyện mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ. ]
Thẩm Lục Dương: Mất hứng thú gì cơ, có mà chỉ mất tạm thời, đều là giáo viên cùng trường cùng văn phòng, lỡ về sau lại có hứng thú tiếp thì chẳng phải tôi đây làm nhiệm vụ thất bại sao.
[ Thông minh! Thế nên còn có cách thứ ba —— ]
Thẩm Lục Dương: Nói.
[ Vừa ngăn cản Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm nảy sinh tình cảm, vừa phải nghĩ cách khiến Tạ Nguy Hàm yêu một người khác. ]
[ Đánh thức hoàng tử đang say ngủ, chỉ cần một nụ hôn của kỵ sĩ. ]
Thẩm Lục Dương: Kỵ sĩ???
Thẩm Lục Dương: … Thầy Tạ thích con trai?
[ Chính xác √ ]
Thẩm Lục Dương hít một hơi dài: Thời Phàm cũng thích nam… Nếu thế… Lỡ đâu Thời Phàm thích thầy Tạ thì phải làm sao bây giờ?!
[ … Về mặt lý thuyết là không thể, ngay cả trong “Tình Mất Plus”, Thời Phàm cũng là người bị ép buộc. ]
Thẩm Lục Dương: À ha!
Cho nên, để sớm có được một cuộc sống mới, cậu phải đi đâu mới tìm được một người có thể làm Tạ Nguy Hàm yêu đây?
Thẩm Lục Dương ngẫm nghĩ một hồi.
Vậy đó phải là một Omega chất lượng cao mới có thể xứng đôi với thầy Tạ.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết vật lý, đại cô nương Thẩm Lục Dương lên kiệu đầu tiên, căng thẳng đọc lại những ghi chú do Tạ Nguy Hàm viết mới thoáng yên tâm, đẩy cửa lớp học.
Trong lớp ầm ĩ như nồi sủi cảo nấu sôi, sau đó chậm chạp im ắng trở lại.
Làm một học sinh nghịch ngợm gây sự hơn hai mươi năm trời, Thẩm Lục Dương có cảm giác gần gũi khác lạ với lớp học ồn ào.
Cậu đứng trên bục giảng, mặt không biểu cảm, ậm ờ vài tiếng rồi sửa sang lại đống bài chốc nữa cần chữa.
Ngồi hàng ghế cuối cùng trong lớp, Lê Thân Vũ không có ấn tượng tốt đối với giáo viên vật lý mới ngày nào cũng ăn mặc như tắc kè hoa này.
Giảng bài thì không có trật tự, thường xuyên không giải đáp được thắc mắc, tiêu chuẩn kép với học sinh giỏi lẫn học sinh kém…
Một công tử bột đi cửa sau vào đây để trải nghiệm cuộc sống, thế mà dám đảm nhiệm lớp 12. Cả lớp họ đều gai mắt ‘hắn’, thậm chí còn cố tình gây rối trong tiết vật lý, phát hiện ra một nhược điểm của ‘hắn’ —— hϊếp đáp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Không dám lên tiếng chống lại những Alpha cường tráng ở hàng ghế sau.
Có điều hôm nay, Lê Thân Vũ cau mày, họ Thẩm không nói câu nào mà cứ úp úp mở mở không đâu.
Bành Tuấn quay đầu nhìn cậu ta, cậu ta gật đầu.
Bành Tuấn lập tức vỗ mạnh lên bàn như ra hiệu, lớp 11/21 bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, lần theo âm thanh nhìn thấy Bành Tuấn vẫn chưa bỏ tay ra. Khi đối phương phát hiện ra Thẩm Lục Dương, cậu ta khinh thường “chậc” một tiếng.
Nhóc cá biệt của lớp đây rồi.
Thẩm Lục Dương cảm thấy rất thân thiết, rất muốn nói anh là đàn anh cá biệt của chú, lão cá biệt đây. Bây giờ anh đây đã là giáo viên nhân dân, làm cá biệt sẽ không có triển vọng.
Nhưng ngại thời gian và địa điểm, cậu đành quay người viết công thức cần thiết cho đề bài đầu tiên, thuận miệng bảo: “Vào học.”
Lác đác tiếng đứng lên chào.
Lác đác tiếng “Em chào thầy”.
Không đợi cậu đáp lại đã lác đác ngồi xuống.
Lông mày cậu khẽ giật. Thẩm Lục Dương một tay chống bục giảng, nghiêng thân rồi nghiêng đầu nhìn xuống dưới lớp, cười: “Lớp chúng ta đổi mới lời chào hỏi thành bán tự động từ khi nào rồi? Đứng lên có khẩu lệnh, ngồi xuống lại không có khẩu lệnh.”
Gương mặt và ngũ quan của Thẩm Lục Dương hầu như không làm người ta cảm thấy bị áp bức, nhưng khi cậu hơi nghiêng người về phía trước, nhìn cậu học sinh ngồi bàn đầu tiên, đối phương chỉ kiên trì được một giây liền lúng túng cúi đầu.
Nếu không đặt ra được khuôn phép, vậy không cần tiếp tục giảng dạy tiết học này nữa.
Thẩm Lục Dương ném phấn, học theo thầy Tạ, dùng ngón tay gõ lên bàn.
Âm thanh đều đặn cùng vẻ mặt bình tĩnh của cậu nhanh chóng gây ra sự xôn xao trong lớp học.
Làm một lão cá biệt nhiều năm như vậy, Thẩm Lục Dương không chỉ quen thuộc với cách kiếm chuyện mà còn hiểu rất rõ về một số phương pháp quản lý của giáo viên.
Cậu nhìn Bành Tuấn, nhưng lại nói với cả lớp, bằng giọng điệu vô cùng ân cần: “Vừa rồi, là ai đập bàn?”
Bành Tuấn đá chân bàn, lạnh lùng cau có coi thường nhìn Thẩm Lục Dương, tóc cậu ta cắt ngắn, đeo khuyên bạc trên tai, nhìn trông vô cùng kiêu căng ngạo mạn.
Vậy đã không nhịn được, con à con còn non lắm.
Thẩm Lục Dương lia camera trên tường, theo trí nhớ của nguyên chủ, hình như vì báo cáo những học sinh này với chủ nhiệm mà bị chúng chặn đánh ở một góc chết.
Mới đi dạy hơn một tuần mà đã trải nghiệm cuộc sống phong phú đến vậy, có thể coi là một người tài ba.
Thẩm Lục Dương cầm bài kiểm tra vật lý lên, búng nó một cái: “Bạn Bành Tuấn.”
Bành Tuấn dựa lưng vào ghế nhỏ với tư thế mà học sinh trung học cảm thấy rất hiên ngang, “bang” một tiếng, cậu ta đứng dậy một cách rất tự tin, nhìn Thẩm Lục Dương kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Làm sao?”
Thẩm Lục Dương tìm được cậu ta trong danh sách lớp, như đang tán gẫu: “Làm bài tập chưa?”
“… Chưa làm.”
“Ừ, ngồi đi.” Thẩm Lục Dương ghi lên giấy nhớ “Tối nay em sẽ phải làm thêm bài tập so với những bạn khác, tan học thầy sẽ gọi điện cho mẹ em, để mẹ em giám sát em làm cho xong bài.”
Chẳng chờ đối phương ngỡ ngàng trước hành vi gian lận “giáo viên bộ môn tìm phụ huynh”, Thẩm Lục Dương đã bước thẳng xuống bục, cười rạng rỡ, chỉ tay vào bài kiểm tra, giọng điệu vui vẻ: “Bây giờ, thầy muốn kiểm tra bài tập về nhà, các em đặt hết lên bàn đi.”
Nỗi sợ hãi khắc sâu trong DNA khiến bầu không khí trì trệ trong lớp trở nên sinh động, Thẩm Lục Dương không cho học sinh cơ hội trốn tránh, bắt đầu kiểm tra từ hàng đầu tiên gần cửa.
Hai cô bé thoạt nhìn rất thật thà, đưa bài tập cho Thẩm Lục Dương kiểm tra.
Cậu học sinh hàng hai cạnh lối đi chưa làm, Thẩm Lục Dương “Ồ” một tiếng, vỗ vai cậu ta: “Đừng căng thẳng, em đứng lên trước đi, để chút nữa thầy thống kê.”
Cậu học sinh nuốt nước bọt, đứng dậy.
Không biết vì sao, từ trên người giáo viên vật lý, cậu ta cảm nhận được một cảm giáp áp bức không liên quan gì đến pheromone.
Nếu Thẩm Lục Dương có thể nghe thấy tiếng lòng của thằng bé, cậu sẽ thấm thía mà nói cho nó biết: “Xin lỗi, làm nhóc sợ rồi, thầy nhóc năm đó cũng là một thằng cá biệt oai phong lẫm liệt, chẳng qua đã ghìm cương ngựa bên bờ vực sâu xong về ở ẩn rồi.”
“Bạn nữ thứ hai từ bên trái sang ở hàng thứ ba, đừng chép nữa, đứng lên đi.”
…
“Đứng lên.”
“Đứng lên.”
“Em cũng không làm?”
Đi được hơn nửa lớp, đã hơn chục người phải đứng dậy —— chủ yếu là hai hàng cuối cùng, tất cả đều đứng dậy.
Như một địa điểm tụ tập của tập đoàn cá biệt.
Thẩm Lục Dương đứng cạnh Lê Thân Vũ, nhìn quanh lớp một vòng, cậu thảng thốt cảm thán y như thật: “Mấy đứa đang đứng ôm trụ đấy à? Ngoan cường thật đấy.”