001.
Nhũn cả chân.
Tác giả: Không Ô
Edit: Sâm
*
Chung quanh tối đen như mực, chỉ có âm thanh của những giọt nước vọng lại.
Thẩm Lục Dương đưa tay chạm mũi, nhưng lại không chạm được gì —— Bây giờ cậu... trong suốt?
Ký ức cuối cùng là về một chiếc Porsche lao vụt vào cậu, còn chưa kịp nghĩ đến việc tang mà cậu đã ở nơi này rồi.
"Há lô? Có ai không?"
Có tiếng "tút tút" của máy tính va vào khoảng không, phải rất lâu sau mới phát ra âm tiết rõ ràng: "Chào cậu nha bảo bối!"
Giọng nói mát lạnh êm tai của tuổi trẻ, còn mang theo sự vui nhộn khó nhận thấy.
[ Khụ —— tút tút —— ky —— ký, chủ, chào cậu! Cho phép tôi chính thức giới thiệu, tôi là hệ thống 'thế giới tràn ngập tình yêu', tận tâm duy trì hòa bình của mọi thế giới nhỏ, là hiện thân của tình yêu và tự do ~]
Thẩm Lục Dương ngây người một lát, sau đó mừng như được mùa: "Hiện giờ tôi sắp xuyên sách à? Tôi không chết hả?"
Với kinh nghiệm đọc hơn mười năm tung hoành đam mỹ lẫn ngôn tình, hiện giờ chắc chắn cậu là người mang vận may lớn!
[Đúng! Ở thế giới ban đầu của cậu, cậu đã hoàn toàn chết rồi, hiện tại cậu có hai con đường để đi.]
[1. Chấp nhận tôi, cùng tôi cứu vớt thế giới trong sách. 2. Trở về thế giới ban đầu, chấp nhận cái chết. Đếm ngược ba giây, 3, 2 —— ]
"Tôi chọn 1!"
Bánh ngon từ trên trời rơi xuống, không ăn là kẻ ngu.
[Biu~, chúc mừng ký chủ, khế ước thành công.]
Thẩm Lục Dương nhìn lên bầu trời, không rõ "hệ thống" ở đâu, đành nói với không khí: "Là sách gì? Tôi phải thực hiện nhiệm vụ gì?"
Cuộc giao tiếp diễn ra rất suôn sẻ, giọng điệu của hệ thống trở nên nhẹ nhàng không ít: [Vô cùng đơn giản, nguyên tác của đồng nhân văn cậu đọc tối qua —— 'Tình Mất'.]
Thẩm Lục Dương trợn tròn hai mắt: "Bản 'Tình Mất Plus' tôi đọc là đồng nhân văn á?"
Tối qua cậu mới đọc xong cuốn tiểu thuyết đam mỹ ABO tam quan vỡ nát này, nó đã làm mới một cách sâu sắc tam quan của một người sành sỏi trong nghề đọc, thậm chí còn khiến cậu gặp ác mộng cả đêm.
Nhân vật chính trong truyện là Thời Phàm, sau khi tốt nghiệp đại học, y được phân vào trường cấp ba nơi có nhân vật chính khác là Tạ Nguy Hàm. Hai người trở thành đồng nghiệp —— đây cũng là khởi đầu cho cơn ác mộng của Thời Phàm.
Tạ Nguy Hàm, ngoại trừ khuôn mặt, là một Alpha cấp S sở hữu tất mọi sự điên cuồng biếи ŧɦái khiến kẻ khác giận sôi người.
Bởi thích khuôn mặt của Thời Phàm, cảm thấy giống như một con Samoyed hắn đã từng nuôi trước đây, nên theo đuổi anh như bị bệnh tâm thần. Sau khi bị từ chối thì lợi dụng sức áp chế từ Alpha cấp S ép buộc Thời Phàm, một alpha phát sinh quan hệ cùng mình. Nếu chống cự, lại dùng người nhà của Thời Phàm để uy hϊếp... Hết trận này đến trò khác, tội lỗi chồng chất.
Tóm lại, những việc Thời Phàm phải trải qua sau khi gặp Tạ Nguy Hàm thảm đến mức Thẩm Lục Dương thấy đau tim. Cậu cố chấp đọc đến cuối là vì mong đợi một cái kết tên biếи ŧɦái phải bị đưa ra công lý.
Nhưng mà, nhưng mà!
Cho đến cuối cuốn sách này, Tạ Nguy Hàm vẫn không nhận bất kỳ hình phạt nào, mà còn thành công, giam lỏng Thời Phàm trong căn biệt thự của mình, cả đời.
Sau khi nhìn hai chữ "cả đời", Thẩm Lục Dương hậm hực.
Ngày hôm sau mơ mơ màng màng ra ngoài, sau đó được một chiếc Porsche gửi đến nơi này... Nhận cái nhiệm vụ này.
Kết quả quyển sách mà cậu xem bằng cả tấm lòng, khóc ngày khóc đêm, nghiến răng nghiến lợi là đồng nhân văn?!
[Đúng, nguyên tác 'Tình Mất' thực chất là một cuốn tiểu thuyết cua lại vợ sấp mặt. Nói về nhân vật chính Thời Phàm, sau khi tốt nghiệp gặp lại trúc mã ở trường cấp ba này, cùng trúc mã tra công yêu hận tình thù gương vỡ lại lành.]
[Nhưng đa số độc giả đều cảm thấy tra công không xứng. Một vị độc giả có tài viết một quyển đồng nhân văn. Không chỉ phá CP trúc mã máu chó, còn chẳng cho nhiều suất diễn trong sách. Mà Tạ Nguy Hàm, nhân thiết được đắp nạn vô cùng xuất sắc được phong lên làm công chính.]
[Trong 'Tình Mất Plus', thầy Tạ vừa anh tuấn thần bí vừa có tiền bị viết thành một kẻ đại biếи ŧɦái gϊếŧ người phóng hỏa.]
Nói đến đây, hệ thống vô cùng nhân tính hóa mà thở dài.
[Tuyến thế giới của đồng nhân văn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tuyến thế giới của nguyên tác, khiến các nhân vật vô thức muốn trở thành người như trong bộ đồng nhân. Nếu cứ mặc kệ Tạ Nguy Hàm và Thời Phàm của nguyên tác tiếp xúc, Tạ Nguy Hàm sẽ có xác suất hắc hóa vô cùng cao, khiến thế giới nguyên tác sụp đổ hoàn toàn!]
[Cho nên!!!]
[Cần phải có người dũng cảm đứng ra, kiên trì không ngừng ngăn cản Thời Phàm tiếp xúc với Tạ Nguy Hàm! Cắt đứt khả năng Tạ Nguy Hàm hắc hóa từ đầu nguồn! Cứu vớt thế giới!]
Thẩm Lục Dương:...... Cũng không cần phải nhiệt huyết như thế.
Nhưng nhiệm vụ này cũng không quá khó, chỉ là ngăn cản hai người bình thường tiếp xúc với nhau thôi ——
[Dương Dương à ~ Tui cần phải nhắc nhở cậu, mặc dù Tạ Nguy Hàm trong nguyên tác cả đời là một công dân tuân thủ pháp luật, nhưng trong đồng nhân văn cũng không phải bịa đặt cho có.]
[Nhắc nhở thân thiện: Tạ Nguy Hàm nguyên tác có một phần rối loạn nhân cách chống đối xã hội*, nếu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tương ứng (bao gồm không giới hạn ở: Nhiệm vụ ký chủ thất bại, hai tuyến thế giới dung hợp quá nhiều...), có thể sẽ kích hoạt hậu quả khó lường đó nha~]
*Rối loạn nhân cách chống xã hội (Antisocial personality disorder, hay viết tắt là ASPD) được đặc trưng bởi một hình thái của việc không quan tâm đến hậu quả và quyền lợi của người khác. Người có rối loạn nhân cách chống đối xã hội có hành động trái pháp luật, lừa dối, bóc lột, liều lĩnh vì lợi ích hoặc sự thích thú cá nhân và không hối hận.
Đừng có nói những điều khủng khϊếp với cái giọng điệu đáng yêu như thế!
Vậy Tạ Nguy Hàm tuân thủ pháp luật trong nguyên tác cũng có thể sẽ biến thành Tạ Nguy Hàm đại biếи ŧɦái?
[NO NO NO ~]
Thẩm Lục Dương đảo mắt, nói trong lòng: Cậu nghe được tiếng trong lòng tôi?
[YES YES YES ~]
.....
Hình như cái hệ thống này có bệnh nặng thì phải.
Hệ thống ấm ức, chỉ trích: [Dương Dương, cậu làm tui đau lòng quá đi à!]
Thẩm Lục Dương:......
Khịt khịt cái mũi không tồn tại, hệ thống tiếp tục chuyên nghiệp giải thích: [Tạ Nguy Hàm ở hai tuyến thế giới là hai người khác nhau, cậu có thể hiểu Tạ Nguy Hàm trong đồng nhân văn là một người thay thế được bịa ra dựa vào nguyên tác, tất cả đặc trưng đều giống bản gốc, nhưng lại phóng đại bản ác vô tận, xóa bỏ đi bản thiện của anh ta. Hai thầy Tạ đối mặt với nhau, đứng về phía thầy Tạ nguyên tác tất sẽ thắng! Một người không kiềm chế được sự điên rồ không phải một sự điên rồ tốt!]
Làm lơ sự động kinh của hệ thống, Thẩm Lục Dương lạc quan phân tích: "Vậy tôi chỉ cần yêu nghề kính nghiệp hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Nguy Hàm trong nguyên tác sẽ không hắc hóa?"
[Thầy Tạ sẽ buồn nếu nói người ta hắc hóa đấy, người ta vẫn luôn điên rồ mà, chẳng qua không làm ra hành động gì thôi.]
Hệ thống nhân tính hóa này thật khiến người khác muốn đánh nó trở lại với trí thông minh nhân tạo.
Thẩm Lục Dương đỡ trán: "...Vậy tôi phải làm nhiệm vụ gì? Có thể giới thiệu chút được không?"
[Cậu chỉ cần trở thành con tốt rớt đài ở chương 3 trong 'Tình Mất Plus', lấy thân phân đồng nghiệp ở cạnh Tạ Nguy Hàm và Thời Phàm, ngăn hai người bọn họ tiếp xúc bằng cách hoàn thành nhiệm vụ là được rồi ~]
[Bổn hệ thống còn áp dụng chế độ thưởng phạt nhân tính hóa, thúc đẩy nhóm ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ~]
"Đợi đã! Không hoàn thành nhiệm vụ còn bị phạt?"
[Ôi đừng sợ nha bảo bối của tui! Toàn là hình phạt nhẹ nhàng ấy mà, không có gì phải sợ hết! Sau khi nhiệm vụ thành công, cậu sẽ nhận được quyền lợi sống tự do trong thế giới sách! Siêu lời!]
"Không, tôi muốn biết hình phạt là ——"
[ Một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó chuộc tấc thời gian! Dương Dương, chúng ta xuất phát thôi!]
Một tia sáng đỏ chói mắt.
Thẩm Lục Dương chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa gỗ màu nâu đỏ trước mắt, giây sau không kiểm soát được mà đẩy nó ra.
Văn phòng tổ Khoa Học Tự Nhiên trống rỗng, chỉ chiếc bàn làm việc trong cùng bên phải —— có hai người đàn ông đang ngồi chồng trên ghế...
Cảnh tượng trước mắt là tình tiết quan trọng trong 'Tình Mất Plus', Thẩm Lục Dương gần như tắt thở.
Cậu xuyên thành con tốt cùng tên, chính vì thấy hiện trường phạm tội Tạ Nguy Hàm XX Thời Phàm ở văn phòng nên mới ngỏm củ tỏi! Đứa trẻ đáng thương đã biến mất chỉ sau ba chương!
Âm thanh hệ thống vang lên đúng lúc.
[Nhiệm vụ bắt đầu ~ Mời ký chủ hãy tách Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm ra trong vòng một phút, để tránh sự tiếp xúc giữa hai người, khiến Tạ Nguy Hàm hắc hóa.]
[Nhiệm vụ thất bại, sấm sét cấp năm giáng xuống, Dương Dương cố lên!]
Thẩm Lục Dương khϊếp sợ.
Cố lên cái đu ma ma ấy!
Sấm sét cấp năm mà là hình phạt nhẹ nhàng à, một đạo thiên lôi giáng xuống thì đã đánh cho cậu thành than rồi lăn vòng quanh trái đất rồi!
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, trợn mắt to mắt nhỏ nhìn vị La Hán với "chồng người" kia.
*La Hán (A La Hán) có nghĩa là tên gọi của những người "xứng đáng"" hay "hoàn thiện", đó là lý tưởng cao nhất của một đệ tử Đức Phật trong Phật giáo thời kỳ đầu. Người đã hoàn thành con đường dẫn đến giác ngộ và đạt được Niết bàn.
Có lẽ là do chột dạ, hệ thống im lặng như bị chết máy.
Vừa rồi nhìn quá qua loa, bây giờ nhìn kỹ lại thì tư thế của hai người không hề mập mờ. Nó giống như một người lỡ ngã vào người kia, người kia lịch sự giúp đỡ.
Vô cùng trong sạch.
Là cậu không nghiêm túc.
Cậu xuyên vào nguyên tác 'Tình Mất', không phải 'Tình Mất Plus'.
It nhất hiện giờ Tạ Nguy Hàm vẫn chưa hắc hóa, vẫn là một người thầy chuyên tâm với công việc, biết tự kiềm chế bản thân!
[Đừng có mê trai Dương Dương ơi! Còn có 30 giây, 29, 28...]
Đối mặt với vấn đề sống chết, đầu óc của Thẩm Lục Dương ngừng hoạt động, để cái miệng hỏng bét chữa cháy.
Dưới tình thế cấp bách, cậu rú lên một cách đứt quãng: "Thầy Thời! Học sinh của cậu có việc tìm cậu! Vô cùng khẩn cấp!"
Từ "cấp" cao vọng lên cả mái nhà, giống như một giọng ca nữ Coloratura cao vυ't.
Thời Phàm sững sờ, nhìn Tạ Nguy Hàm trước mặt, chớp chớp mắt, qua hai giây mới sực tỉnh đứng dậy, lúng túng nói: "Xin lỗi thầy Tạ."
Vừa rồi rõ ràng y muốn đến phòng nghỉ*, nhưng không hiểu sao lại về văn phòng, lại còn té ngã trên mặt đất bằng phẳng...
*茶水间 (pantry room/ break room): một khu/ phòng để thức ăn, đồ uống, thực phẩm cùng các vật dụng như bát đĩa, máy pha cà phê, máy xay sinh tố... Thường được thiết kế theo mô hình tự phục vụ.
Nếu Thẩm Lục Dương có thể nghe thấy, nhất định sẽ nói cho y: "Bởi vì cốt truyện 'Tình Mất Plus' đang ảnh hưởng đến cậu đó đứa nhỏ ngốc à."
Người đàn ông đang dựa vào chiếc ghế máy tính màu đen bị Thời Phàm che lại, Thẩm Lục Dương chỉ thấy ngón tay thon dài tái nhợt đặt trên mặt bàn.
"Không sao, thầy Thời chú ý sức khỏe."
Hầu kết của Thẩm Lục Dương không tự chủ được mà lăn lăn, đầu ngón tay khẽ giật.
Chất giọng siêu trầm từ tính trong truyền thuyết đây sao, cái đù má gợi cảm quá! Một thằng đàn ông thẳng tưng như cậu nghe xong còn sắp nhũn cả chân rồi đây này.
Chẳng trách Tạ Nguy Hàm trong đồng nhân văn đã biếи ŧɦái đến thế rồi mà vẫn còn một đống người theo đuổi.
Nhìn xem điều kiện phần cứng trong nguyên tác, còn cái gì mà không rõ nữa!
Thời Phàm vội vàng rời đi, Thẩm Lục Dương đang định thở phào nhẹ nhõm thì bắt gặp đôi mắt vừa lười biếng vừa tà ác, phảng phất như ảo giác của cậu, ngay giây sau cặp mắt xinh đẹp kia chỉ còn lại sự lười biếng vô tận trong ánh mắt.
Hiện giờ đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn đỏ như máu của mặt trời lặn rải lên khuôn mặt sắc nét của người đàn ông, làn da tái nhợt, ngũ quan mỹ lệ, nồng đậm rực rỡ. Lông mi dày che nửa con ngươi đen láy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng ửng đỏ, nhuốm lên một nụ cười như có như không.
Giống như một loài động vật máu lạnh tuyệt mỹ nào đó. Đẹp, nhưng khiến người ta lạnh sống lưng.
Anh lười nhác dựa vào ghế, đôi chân dài duỗi thẳng cạnh bàn bên, cây bút máy trên đầu ngón tay cùng nụ cười trên khóe môi khiến anh tưởng chừng như vô hại.
So với một giáo viên, anh càng giống một học sinh lười biếng —— nếu bỏ qua cảm giác ngột ngạt không chút che đậy nào của một Alpha cấp S trưởng thành.
Có lẽ là trực giác, Thẩm Lục Dương cảm giác được sự nguy hiểm trong không khí, cậu lùi lại một bước nhỏ, cười xấu hổ: "Vậy, thầy Tạ..." Tôi đi trước đây.
[Dương Dương dừng bước!]
[Nhiệm vụ riêng khởi động: Yêu cầu ký chủ mời thầy Tạ cùng ăn tối, cùng tăng ca. Nhiệm vụ thất bại, sấm sét cấp năm giáng xuống nha ~]
[Mau hành động nào Dương Dương ơi, mau mau mau, đừng giống bà già nữa!]
Giống bà già cái cọng lông nhà mi!