Tôi Là Ai Trong Thế Giới Này

Chương 1: Thích Nghi Với Cuộc Sống Mới

Tôi là một đứa nhóc sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả lại là con cả trong nhà nên cũng một phần bố mẹ tôi rất chăm chút cho tôi, hồi năm tôi chuẩn bị vào cấp ba thì bố mẹ tôi đã quyết định cho tôi dô một ngôi trường trung cấp nghề nội trú để vừa học văn hóa vừa học nghề.

Bố tôi vừa là người làm hồ sơ cho tôi cũng vừa là người dẫn tôi lên nhận phòng ở sau đó. Trước hôm chuẩn bị đi thì mẹ tôi đã làm rất nhiều món ăn ngon cho tôi ăn, tôi nghĩ thầm trong đầu “ trời ơi mình đi cũng hai tuần về một lần mà mẹ làm như đi luôn ấy”.

Sáng hôm sau thì bố tôi với tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, thật sự mà nói thì bố mẹ tôi chuẩn bị rất nhiều thứ luôn, đến nỗi tôi đang phải suy nghĩ là không biết có dùng tới hay không nữa. Mà cũng đúng thôi nơi tôi sắp tới là một thành phố xa lạ, nơi mà tôi chẳng quen ai cả một thân một mình mà.

Lúc bố tôi và tôi đến nơi thì đó là một ngôi trường nằm rìa thành phố, khi mới xuống xe thì hai bố con tôi đã gọi hai chiếc xe ôm đến chở. Từ đường chính vào trường cũng xa lắm tầm 3 4 cây gì đó, mà tôi thấy xung quang cũng nhiều cây cối, đến nỗi lúc đó tôi còn tưởng ông xe ôm đi lạc ấy chứ sao mà có trường nào lại nằm trong này trời.

Sau một lúc đi thì cũng đã tới tôi nhìn sơ qua thì nó là một ngôi trường có kiến trúc hình chữ u cũng lớn lắm nha, tại lần trước tôi nộp hồi sơ thì tôi làm ở nhà chứ không lên trường nộp, nên đây cũng là lần đầu tôi được nhìn thấy nơi mà tôi sẽ phải gắn bó ba năm thanh xuân cấp ba mình ở đây.

Vừa bước vào trường thì có một thầy đã tới dẫn tôi đi vào nhận phòng, trời ơi mọi người biết gì không?, một phòng đến 20 người ở lận. Đối với một đứa hướng nội như tôi thì nó là một cú sốc khá lớn đấy, đứng đàng sau bố tôi vỗ vai tôi mấy cái rồi nói.

“Không sao hết rồi từ từ cũng quen thôi con”.

Đứng một lúc thì tôi bắt đầu rưng rưng nước mắt rồi quay lại bảo bố.

“Con suy nghĩ lại rồi, con không học ở đây nữa đâu”

Nói vậy thôi chứ tôi cũng đã đoán trước là chả có tác dụng gì nữa rồi mọi thứ đã quá muộn. Chỗ tôi ở thì nằm bên cạnh cửa ra vào, ở đó thì mọi người nằm giường tầng nên tôi đã chọn nằm giường dưới vì tôi lười phải trèo lên xuống.

Nhận chỗ xong xuôi thì tôi cầm cái điện thoại thông minh mà bố tôi vừa sắm cho tôi để tôi ở đây đỡ chán với lại lâu lâu gọi về nhà cho đỡ nhớ, tôi vừa lướt điện thoại vừa nói chuyện với bố tôi. Được một lúc thì lại có một thầy đến phòng tôi và đem một tin cực sốc đến với tôi, là chúng tôi sẽ không được xài điện thoại thông minh.

Nói thật lúc đó tâm trạng tôi rối bời luôn, trong đầu tôi bắt đầu vang vẳng chữ “muốn về nhà, con muốn về nhà bố ơi”, lúc này tôi lại nhớ đến mấy món ăn mà mẹ tôi đã nấu cho tôi hôm qua. Chẳng lẽ mẹ đã biết trước là nó sẽ thế này nên đã chuẩn bị cho tôi một bữa linh đình như vậy, nếu đúng vậy thì tôi chẳng còn đường lui nữa rồi.

Sau một buổi sáng tất bật dọn chỗ ngủ thì đến buổi trưa, thì cũng đến lúc ba tôi phải về tôi không lỡ để bố tôi về nhưng mà cũng không được.

Tiễn bố về xong thì tôi cũng khá đói, mà cũng đã đến giờ cơm trưa nên tôi cũng xuống căn tin ăn luôn.

Mới đặt chân xuống căn tin thì cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi là rất đông, mà kiểu mọi người chen chút nhau để lấy cơm ấy. Ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng tôi thì đang gào thét lên trời ơi.

Đứng một lúc vật lộn với lòng thì, chiếc bụng của tôi cũng đã thắng mọi người ạ. Tôi lấy hết can đảm chen dô rồi lấy cho mình được một phần cơm, lấy xong tôi đã ra một góc nhỏ ngồi ăn.

Nhìn vậy chứ tôi thấy cơm cũng không tệ ấy chứ, ăn xong thì tôi bắt đầu đi dạo thử vòng trường xem có gì. Đi được một đoạn thì tôi thấy khá vắng nhìn vào đồng hồ thì, tôi mới nhận ra đang là mười hai giờ trưa rồi chắc chỉ có mình tôi là đi dạo thôi.

Sơ qua nơi tôi ở thì trường cho cả nam và nữ ở, có chia ra hai khu một khu nam và một khu nữ và cách nhau tại chiếc căn tin. Lúc ăn cơm thì vẫn ngồi ăn chung với nhau luôn cũng khá là vui, được một vòng thì tôi đã cảm thấy mệt và về lại phòng để nghỉ trưa.

Chớp mắt thì cũng đã chiều tối tôi chuẩn bị đi tắm, lúc tôi mới vào phòng để tắm thì ở ngoài có vọng vào mấy tiếng nói. Kiểu đang chơi cái gì ấy rất vui, tắm xong tôi mở cửa ra thì đứng hình mất 5 giây, u là trời tôi không tưởng tượng nổi luôn, nhìn qua thì thấy nó giống như nhà tắm tập thể ấy. Nhưng mà không có mái che chỉ có những cái vò sen để tắm thôi.

Tôi lướt qua rồi chạy vào phòng của mình luôn, về phòng thì tôi mới biết được nó được gọi là tắm tiên mọi người ạ. Nghe xong chắc mọi người cũng hình dung ra được là tắm sao rồi nhỉ, rất mát mẻ đấy.