Nếu Tống Ly nhớ không lầm thì thiết kế hình tượng nhân vật trước đây của chú là thiếu niên cứng rắn.
Đến độ tuổi bây giờ có lẽ đã trở thành một ông già cứng ngắc rồi.
Nhưng đôi môi này... sao có thể mềm như vậy chứ?
Giống như một cây cọ bông dán vào cơ thể cô, dùng sự mềm mại để khắc chế sự cứng rắn khiến từng khúc xương trên người cô như mềm nhũn ra.
Tống Huyền Tư không thể uống quá nhanh, mỗi một giây phút đôi môi kia chạm vào xương quai xanh của Tống Ly dường như trở nên dài vô tận. Tống Ly nhịn không được kêu lên một tiếng rồi im lặng, cô phải cố gắng hết sức kiềm nén tiếng rêи ɾỉ của mình, không để mình tiếp tục phát ra âm thanh.
Nhưng cô chỉ kiên trì được vài giây.
Lúc Tống Huyền Tư còn chưa uống xong nước ở xương quai xanh của cô, bàn tay cô ở phía sau lưng Tống Huyền Tư đã dùng sức kéo nhẹ hắn ra.
Nước còn chưa uống hết ở xương quai cứ thế rơi xuống làm ướt quần áo Tống Ly, để lại một vệt nhỏ sẫm màu.
Lúc này máy quay hướng về phía Tống Huyền Tư, đôi môi hắn còn đọng vệt nước sáng bóng, còn có vài giọt rỉ xuống dưới cằm. Tống Ly hơi cụp mắt, nhìn xuống đôi môi hắn.
Gương mặt Tống Huyền Tư không còn vẻ trong sáng của một thiếu niên như trước đây, các đường nét trên khuôn mặt hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ và cứng rắn, tạo cho người khác cảm giác uy nghiêm, không ai được phép động đến.
Nhưng Tống Ly cần diễn dáng vẻ như không chịu được cám dỗ nên đã đẩy sư phụ yếu ớt của mình ngã xuống giường, đè lên người hắn.
Tống Ly cúi đầu cau mày, vừa định hôn xuống môi người kia thì lập tức dừng lại tại chỗ.
Người này chính là chú cô!
Đây... chuyện này... sao có thể hôn được chứ?
Không nghe lời người lớn là tội ác tày trời.
"Cắt!"
Giọng đạo diễn trong loa nhỏ rất kiên nhẫn: "Tống Ly à, chỗ này cô nên thể hiện thật thoải mái, hiểu chứ?"
Tống Ly là một diễn viên nhỏ vô danh, hoàn toàn không có quyền làm theo ý mình.
Cô chỉ có thể lên tiếng xin lỗi: "Tôi xin lỗi, để tôi thử lại lần nữa."
Quá trình quay phim không quá suôn sẻ.
Tống Ly đứng bên cạnh bàn ăn trong nhà, ngẫm nghĩ tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Chú đứng ngay trước mặt cô, nhìn chằm chằm chỗ xương quai xanh được cô dùng khăn che kín lại, nghiêng đầu: “Còn dấu vết gì không?”
Có dấu vết gì không, chính chú không biết à?
Chỉ mỗi cảnh uống nước hôn mạnh lên xương quai xanh thôi mà cô đã diễn hơn chục lần, lần nào Tống Huyền Tư cũng hôn vào cùng một vị trí.
Hơn nữa lần nào cũng cô cắn môi đến trắng bệch, sau đó vẫn không có cách nào hôn xuống môi chú được.
Cuối cùng đến đạo diễn cũng không còn cách nào khác, yêu cầu Tống Ly trở về tìm bạn trai mình luyện tập.
Tống Ly: "Tôi không có bạn trai."