Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 8: Khúc Gỗ

Vừa gửi tin nhắn bên loa đã phát ra những âm thanh khác nhau.

[Này chọn slot nào đi chứ]

[Lẹ lên anh em]

[Tao xin vé sát thủ nhá]

[Tao thì chắc đi pháp sư]

Các giọng nói lần lượt vang lên, phải đợi một lúc sau Niên Ái mới phân biệt rõ từng giọng. Trong khi nghĩ ngợi những người khác đã chọn xong hết vị trí cho mình, Tấn Quang Vỹ thấy cô không có động tĩnh liền lên tiếng hỏi.

Tấn Quang Vỹ:[Chị à, chị đi trợ thủ nhé!]

Hỏi như không hỏi, còn mỗi cái trợ thủ cô không đi chẳng lẽ tranh slot khác với người ta à?. Mặc dù có hơi bất mãn với câu hỏi nhưng cô vẫn ậm ừ đồng ý cho lấy lệ.

Lê Niên Ái:"um"

Luật game khi đảm nhiệm slot trợ thủ sẽ thường đi theo slot xạ thủ, vì xạ thủ là máu giấy (dễ chết) nên trợ thủ sẽ thường đi theo để giúp đỡ như vậy mới đạt được hiệu quả cao. Niên Ái dù là tay mới nhưng cũng hiểu các luật cơ bản này, cô vội nhìn xem là ai vào slot xạ thủ nhìn đi nhìn lại thì phát hiện Định Ngôn là người đi xạ thủ. Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy giọng trầm ấm của Định Ngôn vang lên bên loa.

Trần Định Ngôn:[Niên Ái cậu đi trợ thủ ổn không?]

Niên Ái kéo giọng bình thản:[Cũng tàm tạm]

Trần Định Ngôn:[Vậy chắc biết hồi máu, giải trói ha?]

Tấn Quang Vỹ đột nhiên xen ngang:[Mày xem thường chị tao đấy à, nói không phải khoe chứ chị ấy rất có triển vọng ở con game này nha]

Hơ hơ hơ Niên Ái cảm thấy thật nực cười, cậu em này của cô nâng cô lên 9 tầng mây không phải là muốn nịn nọt cô để cô yếu lòng xin xỏ chuyện gì cũng trở nên dễ dàng hơn sao? Còn làm bộ làm tịch, cô thừa hiểu bản tính của đứa em họ này.

Khi định phản bác thì trận game bắt đầu, trợ thủ chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó chính là chạy theo xạ thủ, bảo vệ xạ thủ là được còn những slot khác điều có kĩ năng kèm theo phù hợp với hoàn cảnh.

Niên Ái chạy trước Định Ngôn theo phía sau, khi gặp địch thì cô yểm trợ cho Định Ngôn bắn cứ như vậy hai người kết hợp rất ăn ý với nhau chẳng mấy chốc team địch đã chết gần hết.

Thạch Nhất Trung:[Định Ngôn với Niên Ái ăn ý quá nha]

Hàn Hóa Khải:[Cặp trợ thủ và xạ thủ đỉnh của chóp]

Tấn Quang Vỹ:[Đã nói chị tao rất có năng khiếu mà]

Lê Niên Ái:[Thôi đi, khỏi nịn]

Cả nhóm bật cười, Niên Ái nghe lẫn đâu đó chất giọng trầm ấm đặc biệt của Định Ngôn. Cậu ít nói vô cùng, thi thoảng thì nói được vài câu cùng lắm thì chỉ vì quá cần thiết nên tán gẫu mấy chuyện lặt vặt.

Sau đó họ chơi thêm mấy trận nữa, vị trí vẫn không thay đổi cả team dành được cả chuỗi thắng. Niên Ái cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi ngước nhìn đồng hồ thì cũng đã 11h hơn.

Niên Ái:[Tớ rời nhé, ngủ trước đây]

Mọi người điều nói với cô:"oke" nhưng khi cô vừa ấn nút thoát ra thì dường như nghe thấy một chất giọng trầm rất giống của Định Ngôn kêu lên

:[Ngủ..ng...]

Vì cô thoát ra quá gấp rút nên đến cả chữ "ngon" cũng chưa nghe được, Niên Ái quẳng điện thoại sang một bên lại bắt đầu suy nghĩ viễn vông cô tự thôi miên bản thân bằng vô số câu nói "Chắc là nghe nhầm rồi", "Cậu ta là khúc gỗ làm gì nói được mấy lời đó", "Chắc chắn là nhầm lẫn", "Đúng vậy, là nhầm lẫn". Niên Ái nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở rơi chậm vào thế giới hư vô.

Những cơn mưa mang khí tiết mát mẻ của mùa hạ kéo qua, những cơn mưa đầu mùa cứ như trút nước xuống mặt đất vậy. Con người vẫn cứ sinh hoạt cuộc sống như mọi ngày, người bận rộn chạy đi làm người lại bận rộn vào các phiên chợ buôn bán thời gian là quý báu không ai chờ đợi ai.

Niên Ái nằm trên sofa đọc vài quyển sách kỉ năng sống, Niên Ái rất thích đọc sách đúng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Vì cô chỉ muốn đọc một quyển sách, đọc trên điện thoại cũng không thích mà đọc trên máy tính cũng không muốn.

Nói về sách thì câu chuyện Niên Ái tâm đắc nhất chính là chương Thứ Ngăn Cản Bạn Trở Nên Ưu Tú Đó Chính Là Tư Duy Của Bạn trong quyển sách Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu của tác giả Vãn Tình (một người Trung Quốc). Niên Ái cảm thấy câu này thật ra rất đúng chỉ cần tư duy bạn thật sự đủ tốt thì thành công là một chuyện sớm muộn mà thôi.

Tiếng chuông cửa nhà reo lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Niên Ái. Cô để tạm quyển sách lên bàn chậm rãi tiến đến mở cửa.

Lê Niên Ái:"Ai đấy?"

Mở cửa ra, thu vào mắt cô là thân hình cao ráo của một chàng trai quen thuộc.

Tấn Quang Vỹ:"Là em trai yêu dấu của chị đây"

Niên Ái nhếch mép một cái rồi xoay người đi vào nhà, Tấn Quang Vỹ đuổi theo.

Tấn Quang Vỹ:"Này, sao chị thấy em liền không vui vậy"

Niên Ái:"Vì mày chơi game mà gáy quá, chị mày ngứa mắt"

Tấn Quang Vỹ tiến vào nhà ngồi trên ghế sofa sau đó lấy điện thoại ra vừa nghịch vừa nói:"Chơi game mà không gáy trên đời dưới thế thì chỉ có mình chị thôi"

Lê Niên Ái đi rót nước cho Tấn Quang Vỹ:"Định Ngôn cũng đâu có nói nhiều như mày"

Tấn Quang Vỹ:"Chị mà lại đem em so với cái khúc cây đó à?"

Lê Niên Ái:"Khúc cây?"

Niên Ái không phải nghe không hiểu mà là không nghĩ có người dám gọi thẳng cậu ta là khúc cây trong lòng không khỏi buồn cười.

Tấn Quang Vỹ:"Thì nhìn cậu ta khác gì khúc cây đâu"

Lê Niên Ái:"Mà hôm nay sang đây làm gì thế?"

Tấn Quang Vỹ cười giả trân:"Đến thăm chị"

Lê Niên Ái:"Thôi đi ông ơi, ông mà quan tâm tôi được như vậy à?"

Lê Niên Ái:"Sao có chuyện gì?"

Tấn Quang Vỹ:"Chị có tiền không?"