Nhật Ký Kiêm Chức Của Giang Hồ

Chương 10

Lão nhân ngồi im không nói gì, ngoài cửa lại có mấy người lục tục đi vào, có tú tài nghèo, có khất cái rách rưới, lang trung, người bán hoa và đồ ăn dạo.

Cái sân quạnh quẽ ban đầu bỗng náo nhiệt hẳn lên, Hoắc Thiên Thanh đang bị bọn họ ném vào góc phòng, bởi vì miệng bị cột dây thừng nên không thể mở miệng nói chuyện.

Thất hiệp đường phố ngoài sân hình như cũng không có ý định đi vào trong nhà gây sự, chỉ đứng ngoài như đang chờ người nào đó.

Hình như Khương Đường đã nhận ra điều gì, cố ý nói: "Ai nha, biết thế đã không người trói lại, còn định cho ăn cơm nữa, hay là trực tiếp gϊếŧ luôn đi."

Người trong phòng nháy mắt biến sắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.

Bỗng nhiên, có một người xuất hiện ở cửa, Khương Đường nhớ là đã đóng kỹ cửa lại rồi, nhưng không ngờ người nọ lại không gõ cửa mà trực tiếp đi vào ngồi đối diện Lục Tiểu Phụng, tự nhiên rót một ly rượu.

Sơn Tây Nhạn chú ý tới Hoắc Thiên Thanh đang bị trói ở góc phòng, mở miệng nói: "Hoắc Thiên Thanh là sư thúc của ta, vốn dĩ lúc ngươi tới Thái Nguyên ta phải mời ngươi uống rượu mới đúng, nhưng sư thúc ta đã nhanh chân giành trước."

Lục Tiểu Phụng thản nhiên nói: "Chúng ta vốn không muốn trói Hoắc tổng quản lại."

Sơn Tây Nhạn thở dài một hơi, sắc mặt nghiêm túc: "Nhưng các ngươi vẫn trói đấy thôi, sư thúc ta là người duy nhất có thể kế thừa Thiên Cầm Môn, tính tình ông ấy cương liệt, nếu thua trong tay các ngươi thì ông ấy chắc chắn không thể sống sót, nếu ông ấy chết thì bọn ta cũng sẽ chết."

Lục Tiểu Phụng cười cười, hắn nghe ra ý của Sơn Tây Nhạn.

"Ngươi muốn ta thả Hoắc Thiên Thanh ra sau đó đưa ông ta rời khỏi chỗ này?"

Hoa Mãn Lâu biết Lục Tiểu Phụng đã có ý từ bỏ, thỉnh thoảng hắn đúng là một người tốt.

Nhưng Khương Đường thì không phải, huống hồ nàng cũng sẽ không nghe Lục Tiểu Phụng nói, hắc xà trên cánh tay từ từ bò lên cổ Hoắc Thiên Thanh.

"Các ngươi đang uy hϊếp ta?" Sắc mặt Sơn Tây Nhạn nghiêm túc, ngữ khi mông lung.

Giọng điệu Khương Đường cũng không tốt: "Dù hắn có chết hay không thì các ngươi cũng gặp phiền toái rồi, không bằng kết liễu luôn đi."

Trước giờ nàng không phải người tốt lành, nếu vừa rồi Sơn Tây Nhạn nói chuyện hẳn hoi, mấy người ngoài sân cũng không có mặt thì nàng thật sự có thể thả hắn ra sau khi rời khỏi Thái Nguyên, nhưng bây giờ thì không được rồi.

Hắc xà nhận được chỉ đạo của Khương Đường lập tức cắn một phát vào cổ Hoắc Thiên Thanh, Sơn Tây Nhạn thấy thế vội lao đến muốn công kích hắc xà, nhưng nó rất linh hoạt.

Trong nháy mắt sau khi bị cắn một phát, sắc mặt Hoắc Thiên Thanh chuyển sang màu xanh tím, sắp tắt thở, chỉ sợ không sống được bao lâu nữa.

Lục Tiểu Phụng lô vẻ mặt không cam lòng nhưng cũng không ngăn cản Khương Đường, mà có muốn cũng ngăn không được.

Chén rượu trong tay Hoa Mãn Lâu xoay chuyển, đôi khi Lục Tiểu Phụng quả thật không phải một người tàn nhẫn.

"Lục Tiểu Phụng là một người tốt, nhưng ta thì không." Khương Đường cười mỉa, hắc xà đã bò lại vào trong tay áo nàng, nháy mắt đã không thấy đâu.

Khương Đường cảm thấy hơi buồn cười, một con độc xà mà cũng phải kinh hãi!

Lục Tiểu Phụng hơi ngượng, chậm rãi nói: "Ta chỉ nghe người khác mắng ta tàn nhẫn, lần đầu tiên gặp một người bảo ta là người tốt."

Sắc mặt Sơn Tây Nhạn cũng chuyển sang màu xanh tím, nhưng không phải bị rắn cắn mà là bị tức đến biến sắc.

Lão nhân đang hút thuốc bên ngoài đã bỏ điếu thuốc xuống, chỉ chốc lát sau, thất hiệp đường phố đã đứng trong viện, đồ vật trong tay đều vứt bỏ hết rồi.

Người bán bánh bao dạo lật cổ tay một cái, xuất ra một con dao nhọn.

Hoắc Thiên Thanh chết trước mặt bọn họ, mấy người có mặt không chỉ tức giận mà còn có bộ dáng như sắp la khóc làm cho Khương Đường không khỏi run lên.

Khương Đường lấy cây quạt ra, bây giờ nàng đã phát hiện lợi ích của nó rồi, so với nhiều người, nàng vẫn cảm thấy không cần tốn sức mà khiến người khác hôn mê tiện hơn nhiều.

Nào ngờ, nàng vừa mới duỗi tay ra đã có người ngăn cản, dù sao thứ này cũng không phân biệt địch ta, đến lúc đó tất cả mọi người đều bị hôn mê, sau khi tỉnh lại không phải vẫn phải đối mặt với cảnh tượng này sao?

Thất hiệp đường phố hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Cô Thành, Khương Đường còn không kịp phản ứng đã nghe thấy "Đông" một tiếng.

Sơn Tây Nhạn và thất hiệp đều bị đánh bay ra ngoài sân, phun vài ngụm máu, biết rõ chuyện bây giờ đã không thể vãn hồi, có đánh nữa thì cũng chỉ càng khiến viện này nhiều hơn mấy thi thể thôi.

"Đi!"

Sơn Tây Nhạn cắn răng, tuy không cam lòng nhưng bây giờ cũng chỉ có thể rời đi.

Khương Đường không định tiếp tục ở lại trong này nữa, hiện tại nàng thật sự phải rời khỏi Thái Nguyên, nhiệm vụ du ngoạn giang hồ của nàng còn chưa hoàn thành.

Mấy người có mặt cũng biết Khương Đường sắp rời đi, bọn họ đều không giữ lại, giang hồ nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, có duyên chắc chắn sẽ còn gặp lại.

Năm người đi theo ba phương hướng khác nhau, Khương Đường muốn đưa Diêm Thiết San quay lại Châu Quang Bảo Khí các trước, nếu hắn vẫn có nguy cơ bị gϊếŧ, nàng cũng không thể tiếp tục cứu hắn nữa.

Khương Đường gãi gãi đầu, đêm còn dài, nàng tùy tiện chọn một hướng mà đi, ai ngờ vừa mới ra khỏi thành đã phát sinh biến cố.

Một đám người đột nhiên chặn trước mặt nàng, Khương Đường cẩn thận tự hỏi, mấy hôm nay hình như mình cũng không chọc vào ai mà?

Dù sao nàng làm việc rất có đạo lý, lấy thù lao cũng không nhiều lắm, hai bên người tình ta nguyện là được.

Lúc này nàng không thể dùng mê hương, tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ bảo hộ, vừa thấy nàng lấy cây quạt ra họ chắc chắn sẽ biết nàng chuẩn bị dùng mê hương.

Khương Đường xoay xoay cây quạt, lúc trước dùng ngân châm đều là bắn ra từng cái từng cái một, lần này có khí phải dùng mười mấy cái một lúc rồi.

Kỹ năng mà Khương Đường dùng hơi khác người khác một chút, là bắn ra hai mươi bảy cái cùng một lúc, nhưng chỉ cần nàng muốn, cây quạt này không chỉ bắn được như thế.

Đầu tiên, nàng xoa bóp cổ tay, sau đó vung quạt, hơn mười ngân châm phòng vυ't một lượt ra ngoài, lao thẳng đến cổ của những người trước mặt, nhưng có mấy người kịp thời phản ứng, lập tức nâng kiếm trong tay đánh văng ngân châm ra.

Người đứng đầu cất giọng khàn khàn, tựa hồ không hề để ý đến những đồng bạn vừa ngã xuống, chậm rãi nói: "Bạo Vũ Lê Hoa Châm?"

"Ngươi có quan hệ gì với Chu Thế Minh?"