Nhật Ký Kiêm Chức Của Giang Hồ

Chương 3

~ ~ Editor: Lilly than ~ ~

Diệp Cô Thành nhìn qua có vẻ là một người rất lạnh lùng, nhưng đối mặt với ân nhân cứu mạng của đường đệ thì không thể giữ cái bộ dạng đó được, tuy hiện tại Khương Đường nhìn qua rất nguy hiểm.

Y lấy một chồng ngân phiếu trong người ra, trịnh trọng nói lời cảm tạ: "Đa tạ ân cứu mạng của cô nương, tại hạ có chút lễ mọn, cô nương vui lòng nhận cho."

Không cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, hắc xà trong lòng bàn tay Khương Đường chậm rãi bò vào trong, cho đến tận lúc nó hoàn toàn bò cả người vào trong áo choàng thì con ngươi nàng mới trở lại bình thường.

Khương Đường không chút do dự tiếp nhận ngân phiếu, mặt lộ ý cười: "Không cần cảm tạ, trả thù lao là được."

Diệp Cô Hồng vò đầu bứt tai, nhìn sang bên cạnh, Diệp Cô Thành không có phản ứng gì, ba người nói lời cảm tạ một hồi rồi lên thuyền.

Thuyền không lớn, vừa vặn có ba khoang, sau khi phân chia mỗi người một khoang thì Khương Đường không chút do dự đi vào khoang của mình, không hề có ý định nói chuyện thêm với mọi người.

Đây là lần đầu tiên nàng tự mình mở mục Thương thành của hệ thống ra, chợt phát hiện hình như tất cả các mặt hàng trong đây đều đắt hơn trước một chút.

Thấy cái bánh bao mọi hôm nàng mua bây giờ đã có giá một lượng bạc, Khương Đường không thể không thừa nhận cái hệ thống này vẫn còn chút tác dụng.

Khương Đường không dừng lại lâu ở trên đầu, dựa theo kinh nghiệm chơi game lâu năm, đồ tốt đều ở cuối, nàng trực tiếp lướt xuống cuối, quả nhiên thấy ở hàng dưới cùng có một quyển sách.

, 9999 lá vàng.

Khương Đường: "..."

Nàng khó tin trừng mắt, chưa chịu từ bỏ ý định hỏi một câu: "Cái giá này không phải quá cao rồi sao?"

[Thân ái, mỗi một mặt hàng trong Thương thành chúng ta đều được niêm yết giá rõ ràng rồi.]

Khương Đường im lặng, nằm ngửa xuống giường cuộn tròn chăn. Dựa vào bánh bao ăn mãi không hết của hệ thống, suốt hai ngày sau nàng không ra khỏi khoang thuyền.

Biển động gập ghềnh, chỉ đến ban đêm Khương Đường mới xuất hiện bưng một ấm trà bước ra, vốn muốn hỏi nhà nàng ở đâu để tiện đường hộ tống, Diệp Cô Hồng thấy thế chỉ đành im lặng.

Đến lúc hai người gặp được Khương Đường thì đã là ba ngày sau, lúc này Diệp Cô Hồng chợt phát hiện vũ khí của nàng đã biến thành một cây quạt.

Thời tiết Trung Nguyên lúc này tương đối khô ráo, bởi vì đương lúc chính ngọ, mặt trời treo cao, xà lại là động vật thích nơi âm u ẩm ướt nên Trung Nguyên hoàn toàn không có những đặc điểm thời tiết mà Khương Đường thích.

Nàng chỉ đành thở dài lặng lẽ đi vào bóng tối, độc xà trên tay nàng cũng co lại trong áo choàng vì nó ghét thời tiết ở đây, không chịu ra.

Ở trung tâm đồng bằng chỗ nào cũng có giang hồ ăn mặc kỳ quái, người đồng bằng từ lâu đã quen với điều này, vừa liếc mắt nhìn Khương Đường một cái họ lại quay mặt đi chỗ khác.

Diệp Cô Hồng đi đến bên cạnh Khương Đường, vẻ mặt hắn hiện tại lạnh lùng đúng với bộ dáng một kiếm khách.

Khương Đường ngẩng đầu nhìn lên trời, khoảng hai tiếng nữa mặt trời sẽ lặn, cũng nên tìm một nhà trọ để qua đêm rồi.

"Ta đi trước." Nàng không chút do dự, bước chân di chuyển cùng với giọng nói.

Thỏa thuận với Diệp Cô Hồng đã kết thúc, hắn còn cho nàng không ít tiền.

Diệp Cô Hồng nuốt xuống lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, bây giờ hắn đã hoàn toàn tin Khương Đường đúng là vụиɠ ŧяộʍ lẻn ra ngoài, nhưng nhìn qua hình như nàng không hề vội trở về, hắn cũng không nhiều lời nữa.

Diệp Cô Thành đứng phía sau từ từ bước lên, ngữ khí lạnh lẽo chỉ khi nói chuyện với đường đệ mới lộ ra chút độ ấm: "Đi thôi, tìm một khách điếm ngủ lại đã."

Mặt trời dần lặn xuống sau núi, chạng vạng là lúc khách điếm Long Tường náo nhiệt nhất, mỗi cái bàn dưới đại sảnh đều có ít nhất một khách nhân, giọng nói đột ngột của tiểu nhị khiến Khương Đường giật nảy mình.

Nàng từ từ mở to mắt, sắc trời đã tối, ánh nắng chiều dần dần lụi tàn,

Khương Đường thu dọn đồ đạc xuống lầu, đột nhiên, có hai con ngựa chạy một mạch đến trước khách điếm, chỉ cách một đoạn ngắn là đυ.ng phải nàng.

Nàng vẫn đứng chỗ cũ, nhưng con ngươi đột nhiên thay đổi, mà đại hán ngồi trên lưng ngựa lại không hề phát giác, hắc xà trườn từ đầu ngón tay nàng xuống đất.

Hắc xà không lập tức đi cắn đại hán ngồi trên lưng ngựa trước mặt mà trực tiếp cắn vào chân con ngựa rồi phun nọc độc.

Hắc xà này không phải xà bình thường, chính xác mà nói thì không có một quyển sách nào ghi chép lại thông tin về nó, bởi vì hắc xà này do một lập trình viên tạo ra, và nó cũng là một phần trong kỹ năng của xà nữ, được xem như một đòn tấn công gần, bản thân xà nữ cũng chủ yếu sử dụng các đòn cận chiến.

Nếu ở trong trò chơi, Khương Đường sẽ không chút do dự sử dụng đòn cận chiến, nhưng bây giờ là thế giới thực, việc nàng quấn lấy một đại hắn to con là chuyện không thể nào chấp nhận được.

Độc tố nhanh chóng phát huy tác dụng, con ngựa lập tức ré lên ngay lúc hắc xà cắn, sau đó nó quỳ rạp hai chân trước xuống, hất tung đại hắn đang ngồi vững vàng trên lưng ngựa ra đất, đại hán lăn vài vòng đến trước mặt Khương Đường.

Hắn xà cũng khoan thai leo lên tay Khương Đường, nhìn chằm chằm đại hán ngã xuống trước mặt, lúc này đại hán vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, tất cả đều do người trước mặt này gây ra sao?

Khuôn mặt đại hán vốn đã đỏ tía hiện tại càng đỏ bừng, trong mắt lóe ra một tia hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.

Đúng lúc này, hai người Diệp Cô Thành và Diệp Cô Hồng đang tình cờ ở trong khách điếm cũng chú ý đến tiếng tranh cãi ầm ĩ dưới lầu.

"Có vẻ như ân nhân của đệ đang gặp rắc rối." Lúc này Diệp Cô Hồng mới nhớ ra hình như mình vẫn chưa hỏi tên của ân nhân cứu mạng.

Dưới lầu, Khương Đường đứng vững vàng, người đàn ông mặt sẹo ngồi trên lưng con ngựa thứ hai cũng tím mắt lập tức lật người xuống ngựa, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây bút phán quan rèn từ bách luyện tinh cương.

"Chẳng lẽ cô nương cũng là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng sao?" Đại hắn mặt sẹo ngữ khí không tốt, lời nói ra khiến hắc xà đang an phận nằm trên tay Khương Đường chợt co người lại, hai mắt nhìn chằm chằm đại hán cao lớn và mặt sẹo, thỉnh thoảng còn thổi phì phì.

Vẻ mặt Khương Đường nghi hoặc: "Lục Tiểu Phụng là ai?"

Nàng chơi trò chơi cũng chỉ đơn thuần là muốn chiến đấu, trước giờ nàng chỉ biết một nhân vật là Tây Môn Xuy Tuyết, vẫn là do người bạn cùng phòng đại học của nàng lúc nào cũng treo cái tên đó trên miệng mà lải nhải bên tai nàng mỗi ngày.

"Nêu không phải là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng thì sao cô nương phải chặn đường ta?" Đại hán mặt tím chật vật đứng lên, hai mắt hơi nheo lại, tựa hồ căn bản không tin lời nói của Khương Đường.

Khương Đường thấy hai đại hán trước mặt thật kỳ quái, phóng ngựa trước cửa khách điếm thiếu chút nữa đυ.ng phải nàng thì thôi đi, nàng chỉ cho hắc xà ra cắn vào chân con ngựa của bọn họ một cái, cũng không có làm chuyện gì khác, vậy mà hai người này lại nói mấy lời kỳ quái gì vậy.

Thế mới nói, hắc xà thật sự rất giống Khương Đường, lúc nó tiến vào trạng thái chiến đấu, đồng tử của Khương Đường cũng lập tức biến hóa.

Diệp Cô Thành đi từ trên lầu xuống, chậm rãi nói: "Người của Thanh Y lâu?"

Trên giang hồ, đại hán mặt tím có biệt danh là "Câu Hồn Thủ", mà đại hắn mặt sẹo thì được xưng là "Thiết Diện Phán Quan".

Hai người họ đều được vẽ chân dung rồi dán ở Đệ Nhất lâu của Thanh Y lâu, mà có lẽ là Khương Đường mới vào giang hồ nên không hiểu rõ phân bổ thế lực trong giang hồ, Diệp Cô Hồng và Diệp Cô Thành đều sợ nàng chịu thiệt, nếu không phải Khương Đường có ân cứu mạng với Diệp Cô Hồng, phỏng chừng Diệp Cô Thành sẽ không xuống dưới chuyến này.

Hai mắt đại hán mặt tím trừng lớn, người đang đi xuống cầu thang có lẽ không một người nào trong giang hồ không biết, không biết vì nguyên nhân gì mà y không an ổn mà ở Phi Tiên đảo đi mà đến Trung Nguyên làm gì, nhưng hắn cũng hiểu rõ, mặc kệ hôm nay thế nào thì cũng không dễ thoát được một kiếp này, sợ rằng khó có người nào trên giang hồ có năng tiếp được một chiêu độc môn của bọn họ.

Không biết người trước mặt có quan hệ gì với Diệp Cô Thành.

Khương Đường quay đầu lại xem người trước mặt là ai, mới qua vài canh giờ mà trí nhớ của nàng đã khá mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy quần áo của người này, mặt mày nàng nhăn nhó, trong lòng suy nghĩ nhất định phải nhanh chóng mua quyển nguyên tác, nếu không người khác nhắc đến người nào nàng cũng không biết đó là ai.

"Thì ra là Thành chủ Bách Vân, không biết vì sao đột nhiên Thành chủ lại đến Trung Nguyên vậy?" Đại hán mặt sẹo cười sang sảng, bút phán quan trong tay quay một vòng rồi đặt sang một bên, hiển nhiên là định dàn xếp ổn thỏa.

Đứng ở phía trước, Khương Đường cảm thấy mình không có chỗ phát huy nên lẳng lặng đứng sang bên cạnh nghe ba người nói chuyện.

Đại hán mặt tím đoán: "Chẳng lẽ là tới tìm Lục Tiểu Phụng?"