Ở trong biệt thự có rất nhiều xe sang, bởi vì Mục Hoài Nhân có sở thích về xe, cho nên đã sưu tập đủ mọi kiểu dáng, trông số đó bao gồm cả xe quân sự, nhưng lại thiếu vật tư, do đó họ phải đến phố thương mại để thu thập một phen.
May mà mạt thế nổ ra vào lúc rạng sáng, nếu không thì e là lúc này phố thương mại đã là khu vực gặp nạn, muốn vào đó thực sự không dễ dàng.
Vào thời điểm này, Mục Vọng Hiên lại nhớ ra cái tốt của Cam Vân.
Khi bọn họ bộc phát dị năng thì chính là người anh trai "mười ngón tay chưa từng chạm vào nước này" đã canh giữ cho bọn họ, chỉ là sau đó sức khoẻ quá yếu ớt nên ngất đi mất.
Cam Vân không dám phản bác lại Mục Vọng Hiên, cậu chỉ ngoan ngoãn leo xuống khỏi người hắn, cậu thật sự chẳng được mấy lạng thịt, khi ôm trong lòng chỉ duy nhất nhiệt độ cơ thể là có tồn tại.
Cam Vân đi ra khỏi phòng sách, sau đó còn rất chu đáo xoay người đóng cửa lại, việc cậu đến chỉ là một khúc dạo nho nhỏ, trong phòng sách lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hai người còn lại bước ra từ sau bức bình phong, ba anh em họ nhìn nhau, việc họ đang nghĩ gì, chỉ cần một ánh mắt nhìn nhau là rõ.
Suy cho cùng thì trước đây, bọn họ vừa là đối thủ cạnh tranh trong gia tộc đồng thời còn là bạn đồng hành trong các lĩnh vực làm ăn.
Trở về phòng ngủ của mình, Cam Vân bèn cởi một vài cúc áo, sau đó bèn rụt vào trong tổ chăn ấm áp, thời tiết ở mạt thế thay đổi thất thường, chỉ có duy nhất một điều ổn định là vào buổi tối sẽ càng lúc càng lạnh, lúc năm sáu giờ nhiệt độ xuống gần bằng không, sau đó sẽ ấm trở lại.
Chẳng mấy chốc, cậu đã chìm vào một giấc mộng đẹp.
Nhiệt độ mỗi lúc mỗi thấp hơn, Cam Vân gần như đã co rúm lại thành một đống, cả người cậu đều vùi vào trong tấm chăn thiên nga.
Bên dưới cánh cửa phòng ngủ có một cái khe cửa không lớn lắm, có ánh sáng hắt vào trong phòng từ chỗ đó, nhưng giờ phút này lại ló ra một cái bóng dài, ngay sau đó có một sợi dây leo nhỏ chậm rãi vươn vào trong.
Sợi dây leo đó như thể có tri giác của mình, nó bò thẳng về phía chiếc giường lớn.
Sàn nhà trong căn phòng này được lót thảm nhung, nên khi dây leo bò qua không hề làm phát ra bất kì tiếng động nào.
Mãi cho đến khi nó bò lên từ bên mép giường và len lỏi vào bên trong tấm chăn không được vén chặt, thì mới gây ra một chút tiếng động nho nhỏ.
Dây leo rất thông minh, nó tự làm nóng ở trong chăn ấm, sau đó mới tiếp tục tiến lên, mãi cho đến khi quấn lấy cổ chân trắng nõn nà kia, quấn quanh từng vòng từng vòng một trên mắt cá chân.
"Ư." Cam Vân khẽ nhíu mày với vẻ bất an, hình như cậu sắp choàng tỉnh từ trong giấc mộng, nhưng có một sợi dây leo khác đã leo lên tới đầu giường, phần đỉnh đầu của nó tiết ra chất dính, nó xâm nhập vào trong chiếc môi hồng nhuận và mềm mại của cậu với tốc độ nhanh như bay.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Sợi dây leo không hề rút lui khỏi khoang miệng mà nó đã xâm phạm, mà lại khuấy đảo một cách tùy ý không một chút kiêng dè ở bên trong, thậm chí còn chạm vào cuống lưỡi của Cam Vân, thứ chất lỏng dinh dính liên tục tiết ra được Cam Vân nuốt hết vào bụng một cách vô thức.
Còn một sợi dây leo khác thì men theo mắt cá chân mà tiếp tục bò lên trên, tạo ra một đường cong nhô lên ở bên dưới bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, nó đè lên lớp da thịt mềm mại, mãi đến lúc chạm tới bắp đùi, thì khoé mắt của người đàn ông đã đỏ lên, sau đó liền rùng mình một cách đầy nhạy cảm.
Dây leo lại quấn một vòng xung quanh bắp đùi, nó ma sát đè nhấn như thể có nhân tính, chiếc qυầи ɭóŧ bốn góc đang bao bọc thật kín kẽ bờ mông vừa đẫy đà vừa mềm mịn cùng với bé Cam Vân cũng đang ngủ sâu như cậu.
Mặc dù Cam Vân rất gầy gò, nhưng chỗ mông lại rất nhiều thịt, bờ mông của cậu vừa to vừa vểnh, hai đồi thịt như hai cục bột, có nhào nặn như thế nào cũng không thấy chán.
Dây leo như đang băn khoăn điều gì đó, nhưng lại giống như nhượng bộ, nó vươn phần đỉnh đầu ra vén chiếc qυầи ɭóŧ lên, sau đó mò mẫm vào trong từ đường cong ở sau lưng, sau đó dứt khoát tách bờ mông của cậu ra làm hai, rồi cực kì cẩn thận trượt vào lỗ nhỏ ở ngay chính giữa.
"Hức…"
Dây leo đánh thành vòng ở nơi lỗ nhỏ non mềm kia, tuy nhiên lại không lựa chọn tiến vào trong, mà chỉ tò mò quan sát nơi đó.
Sau khi đùa nghịch được tầm mười mấy phút, dây leo mới lặng lẽ không một tiếng động rút lui.
Trên môi của người đàn ông có vết nước ươn ướt, nhưng dường như trừ cái này ra thì không còn để lại bất cứ dấu vết nào.