Tu La Tràng Đáng Chết Này

Chương 8: Nở hoa trên mặt

Editor Mạnh Thường Ca

Nhóm của Tu Vô Cực cũng không trực tiếp tiến vào địa vực bị phong tỏa.

Chuyện này nói tiếp lại còn có một chút khúc mắc như này.

Người đầu tiên bị hại là một ông lão ở một mình. Trước đây ông lão có hai người con nuôi đã rời khỏi Thiên Phương cổ trấn rất nhiều năm chưa từng trở về.

Mấy năm nay ông lão vẫn luôn sống một mình, người chết mấy ngày rồi bốc mùi lên mới bị hàng xóm phát hiện ra.

Hàng xóm báo quan, sau khi nha môn đến xem xét nhận định là một án gϊếŧ người cực kỳ ác liệt —— khi ông lão đang ngủ bị người dùng vật cứng như thiết chùy đập nát mặt.

Đáng giận nhất chính là, sau khi hung đồ hành hung đã cắm một bông hoa ngọc lan trắng tinh lớn bằng bàn tay lên khuôn mặt rách nát của người bị hại.

Quan sai lần theo bà manh mối là hung khí, hoa ngọc lan cùng với hai người con trai mất tích của ông lão nhưng cũng không tra ra được manh mối gì, ngỗ tác* của nha môn liền xảy ra chuyện, biến thành người bị hại thứ hai.

(*Chức quan khám nghiệm tử thi)

Ngỗ tác chết vào đêm cùng ngày. Trong quá trình giãy giụa, hắn chạm vào và làm đổ ngọn đèn dầu làm cháy màn lan ra thiêu rụi cả gian phòng.

Sau khi dập lửa mọi người phát hiện ra trên mặt của cái xác bị thiêu đến cháy đen, thế nhưng lại bị cắm một đóa ngọc lan trắng như tuyết.

Quan sai lập tức thu hẹp phạm vi điều tra —— ngỗ tác bị sát hại, vô cùng có khả năng là bởi vì phương hướng mà hắn tra xét đã chạm đến thân phận thực sự của hung thủ nên mới bị diệt khẩu. Mà đóa ngọc lan kiều diễm ướŧ áŧ ki, hiển nhiên là sau khi dập tắt lửa mới bị hung thủ ném lên thi thể, cho nên lúc ấy nhất định hung thủ cũng ở hiện trường!

Nhóm quan sai cẩn thận kiểm tra tất cả mọi người ở đây nhưng lại không tìm được manh mối nào.

Một ngày này, phương hướng tra án phương chuyển toàn bộ về manh mối ngỗ tác đang tra khi còn sống —— là thi thể của ông lão bị sát hại đầu tiên, cái xác thối rữa đó bị nhóm quan sai lăn qua lộn lại, tra đi xét lại nhưng đáng tiếc vẫn như cũ không có phát hiện gì.

Khi tất cả mọi người đang suy đoán đến tột cùng ngỗ tác đã tra được manh mối gì mà mới bị diệt khẩu thì tình huống lại đột nhiên bị mất khống chế.

Trong một đêm, tai nạn hoàn toàn bùng nổ.

Người tiếp theo bị hại là bộ đầu ở nha môn.

Tên bộ đầu này tra án đến đêm khuya nên trải luôn chăn xuống dưới đất trong nha môn để ngủ, ngày kế bọn nha dịch đến làm nhiệm vụ phát hiện hắn vẫn nằm đó ngủ, trên mặt còn có một đóa ngọc lan, mọi người còn chê cười hắn tra án đến si ngốc luôn rồi.

Tiến lên vừa nhìn mới phát hiện ra tên bộ đầu kia sớm đã chết rồi, xác cũng đã lạnh ngắt. Đóa ngọc lan kia cũng không phải được đặt trên mặt hắn mà là nở từ trong ra ngoài từ hộp sọ của hắn, làm gương mặt bị chia năm xẻ bảy, hoàn toàn thay đổi —— lúc trước hai người bị hại, một người đã chết nhiều ngày, một người bị đốt cháy thành than nên không kịp phát hiện chân tướng.

Khi mọi người còn đang kinh hoảng vô thố thì tin dữ liên tiếp truyền đến, một nửa số người hôm qua tham dự tra án và dập tắt đám cháy đều đã gặp nạn.

Đến tận lúc này, án gϊếŧ người này mới từ hung án chuyển thành án yêu ma xâm lấn, đăng cáo triều đình, thỉnh mời Tiên Vực xuất thủ.

Tiên môn gần nhất với Thiên Phương cổ trấn đó là Vạn Kiếm Môn.

Lúc đầu Tu Vô Cực cũng không quá để bụng, khi nghe chuyện này hắn chỉ cho rằng là tà hoa tầm thường quấy phá, liền tùy ý phái hai đệ tử, mang theo Tịnh Hóa Phù tới đây hàng yêu trừ ma.

Không nghĩ rằng sau một đêm hai người này cũng trúng chiêu mà chết, trước khi chết, một trong hai người đã tự bạo Nguyên Anh, lấy máu huyết của bản thân để cảm ứng hồn bài bản mạng gửi trong tông môn, thấm ra ba chữ to bằng máu ‘ Đoan Mộc Ngọc ’.

Lần này, Thiên Phương cổ trấn đã bùng nổ.

Đến cả người trong tiên môn cũng không giải quyết được, có thể thấy được tình thế nghiêm trọng đến như nào.

Triều đình nhanh chóng quyết định, phong tỏa khu vực xảy ra chuyện để ngăn chặn tình hình chuyển biến xấu hơn.

Hiện giờ, toàn bộ phía nam của cổ trấn đã bị quan binh phong tỏa hoàn toàn, bất kỳ kẻ nào không được tới gần.

Lúc này cục diện đã ổn định, dù nhìn lại thật sự kinh tâm động phách, nhưng người đã trải qua toàn bộ sự việc xảy đều cảm thấy hãi hùng, mỗi một ngày đều tìm kiếm manh mối hy vọng rồi lại thất vọng, lặp đi lặp lại cho đến khi tai nạn bùng nổ, tánh mạng của mỗi người đều treo ở trên đóa bạch ngọc lan nho nhỏ kia, tâm sự của mọi người nơi đây nếu không tự mình trải qua thì khó có thể cảm thụ nổi.

Khi nói chuyện, Cố Diệu Oánh đã đưa ba người Tu Vô Cực tới phủ của trấn thủ*.

(*Người bảo vệ cổ trấn này)

Còn chưa bước vào ngưỡng cửa màu sơn kia đã nghe thấy một giọng nói lanh lảnh khó chịu vang lên: “Ta nói này Cố trấn thủ, ngươi còn đang do dự cái gì, hay là, ngươi muốn kháng chỉ đúng không?”

“Hạ quan sao dám.” văn sĩ trung niên mặc áo xanh vội vàng chắp tay, “Hứa công công, chỉ là tiểu nữ đã ra khỏi trấn để nghênh đón tiên trưởng Vạn Kiếm Môn và Thiên Cực Tông, có nên chờ tiên trưởng xem qua rồi hãng……”

“Cố trấn thủ!” tên hoạn quan gầy yếu nhướng mắt lên, lạnh giọng nói, “Nếu như ngươi trì hoãn dù chỉ một khắc hay là nửa khắc, tà hoa sẽ lan ra ngoài, lúc đó cái đầu của cả nhà ngươi cũng không đủ để chém đâu!”

“Nhưng mà ở phía nam cổ trấn có 700 hộ gia đình đang sinh sống, đều là dân chúng vô tội! Nếu như cứ như vậy mà phóng hỏa thật sự sẽ có quá nhiều người phải uổng mạng! Công công xin hãy thư thả thêm chút ít thời gian, đợi sau khi tiên trưởng xem qua……” Cố trấn thủ gấp đến độ thái dương đổ mồ hôi, cẩn thận cười nịnh nọt.

Hoạn quan gắt giọng trách mắng: “Trăm dặm về phía đông chính là kinh thành, tề tựu hậu duệ quý tộc, đại quan quý nhân, đó là nơi quan trọng nhường nào, chẳng lẽ còn không so được với dân chúng tầm thường trực cái trấn nho nhỏ này của ngươi sao?! A, cái mà tiên môn gọi là chúng sinh bình đẳng, xem những tánh mạng của bình dân quan trọng như của hoàng tộc, đây là cái kiểu điên đảo càn khôn gì chứ! Chúng ta thân là nô tài, tuyệt đối không thể để an nguy của thiên tử phải chịu nửa phần uy hϊếp! Cố trấn thủ, ngươi còn kéo dài thêm thì ta đành phải trực tiếp bắt ngươi!”

Môi Cố trấn thủ run rẩy: “Này, cái này……”

Trực tiếp phóng hỏa, để cho cả phía nam cổ trấn biến thàn biển lửa, dùng thủ đoạn như vậy để tiêu diệt yêu ma, thực sự là cực kỳ tàn ác! Cố trấn thủ khổ tâm thủ hộ ở Thiên Phương cổ trấn nhiều năm, cắm rễ ở đây, ràng buộc đ quá nhiều, mệnh lệnh như vậy bảo hắn làm sao có thể ban xuống được?!

“Cha! Nữ nhi đã mời tiên trưởng tới!” Cố Diệu Oánh thấy tình thế không ổn, xách làn váy lên vội vàng chạy vào phủ trấn thủ.

Cố trấn thủ và hoạn quan đồng thời nhìn lại.

Tuy Tu Vô Cực đã ẩn tàng thân phận, nhưng dù sao cũng là một thế hệ Kiếm Tôn, ở bất kỳ trường hợp nào, khí thế của hắn cũng sẽ không thể thua bởi đệ tử hậu bối được, cho nên hắn làm đầu tàu gương mẫu, mặt mày vững vàng nhanh chóng bước vào phủ trấn thủ.

Hoạn quan kinh hãi.

Mấy lời hắn vừa mới nói đó, đối với tiên môn chính bất kính.

Một thân mồ hôi lạnh vừa mới làm ướt xiêm y, bỗng nhiên tầm mắt hắn ngưng lại, ánh mắt dừng ở tay áo đen tuyền cùng với dấu tay loang lổ ở bên hông của Tu Vô Cực, sửng sốt một lát, kinh sợ trong lòng tiêu tán.

Bề ngoài cũng không chỉnh tề, chắc chắn cũng không phải nhân vật lợi hại gì.

Chẳng lẽ tiên môn tống cổ một nhóm lâu bâu đến đây xem như có lệ đấy chứ?

Tên thái giám vừa mới cúi thấp đầu hèn mọn lại ngẩng lên lần nữa, vênh váo tự đắc cúi về phía đông bái vào hư không, sau đó nói: “Bệ hạ của chúng ta có giao tình thâm hậu với đại đệ tử đời thứ ba của Tiên giới Vạn Kiếm Môn, Nghiêm Tiêu, nếu như tiên trưởng đến đây nhất định cũng sẽ lấy an nguy của bệ hạ làm trọng!”

Đế vương ở nhân gian thừa hưởng tín niệm hương khói của vạn dân, là một phần công đức nhân quả mơ hồ, người tu chân đều rất kiêng kị, sẽ không dễ dàng chọc vào, nếu thỉnh thoảng có gặp nhau thái độ hai bên đều là hữu hảo khách sáo.

Tu Vô Cực nhíu mày kiếm, trong đầu lướt lại một lần.

Đệ tử đời thứ ba, đó là đồ đệ của đồ đệ của đồ đệ hắn. Đến cả đồ tôn cũng không được tính, hắn nào nhớ rõ Nghiêm Tiêu là ai.

Tầm mắt của Cố trấn thủ cũng dừng ở trên tay áo đen tuyền kia của Tu Vô Cực.

Nhìn kỹ, có thể nhìn ra được là một đám dấu tay nhỏ nhỏ xinh xinh.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần mấy dấu vết này đã có thể não bổ ra đủ loại tư thái mà thiếu nữ yêu kiều quấn lấy hắn, nắm chặt ống tay áo của hắn làm nũng.

Cố trấn thủ: “……” Người này, vừa nhìn đã biết cực kỳ không đáng tin! Nhất định không phải nhân vật quan trọng!

Đường đường là một Kiếm Tôn, nháy mắt đã bị Cố trấn thủ và hoạn quan đồng thời ghét bỏ.

Thôi Bại và Ngư Sơ Nguyệt cũng bước vào sân.

Ngay khi bước chân vào phủ, tên thái giám và Cố trấn thủ liền bị kia choáng ngợp bởi khí chất thanh lãnh băng sơn của kiếm tiên.

Xem ra, vị này mới thật sự là đại nhân vật!

Chỉ thấy hai người thái giám nhanh chóng vòng qua Tu Vô Cực, chạy nhanh đến trước mặt Thôi Bại, chắp tay hành lễ: “Ra mắt tiên trưởng!”

Tu Vô Cực: “???”

Không đúng, từ từ, đây, chuyện gì xảy ra? Tuy rằng mình giả heo ăn hổ, mặc trang phục của đệ tử trong tông môn nhưng trang phục của Vạn Kiếm Môn thua Thiên Cực Tông sao? Chất liệu giống nhau, tay nghề tinh xảo cũng giống nhau, tại sao hai tên có mắt như mù này vừa thấy Thôi Bại đã liếʍ dán lên? Đúng là có mắt không tròng! Không biết Thái Sơn!

Lần này bị đả kích không nhẹ, một thế hệ Kiếm Tôn, đạo tâm cũng bị hơi loạn.

Hoạn quan bước đến nhanh như một chú mèo tới trước mặt Thôi Bại vái ba cái, lúc này mới nịnh nọt cười nói: “Tiên trưởng mới đến, để lão nô nói cho ngài tình huống ở đây. Hiện giờ tà hoa kia ngày càng lợi hại, vô hình vô ảnh, chạm vào sẽ bị lây dính, tánh mạng khó mà bảo toàn! Triều đình làm ra lựa chọn như vậy, hy sinh nửa trấn cổ này cũng là vì đại cục, thật ra làm gì có ai không đau lòng cơ chứ!”

“Phóng hỏa thiêu toàn bộ phía nam cổ trấn sao?” Ngư Sơ Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy.” Hoạn quan nói, “Tiên tử ngàn vạn lần không được mềm lòng, phải lấy đại cục làm trọng! Nếu để yêu ma này chạy ra bên ngoài vậy thì đó chính là sinh linh đồ thán, đại kiếp nạn của thế gian!”

Ngư Sơ Nguyệt lười biếng liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngu ngốc. Đã là tà hoa sao có thể sợ lửa của kẻ hèn phàm nhân ngươi, tới lúc đó hỏa mượn thế phong, đất bằng dựng lên làm tà hoa kia tản ra bốn phương tám hướng, đại chiêu này của ngươi, mất nước cũng không xa đâu!”

Hoạn quan suy nghĩ một lát, sau đó hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng lùi hai bước, quơ hai tay ra lệnh cho thủ hạ: “Mau, nhanh nhanh, truyền lệnh xuống cho ta, bảo bọn họ không được động thủ, không được động thủ!”

Vừa nghe lời này khoé mắt Cố trấn thủ như muốn nứt ra: “Hứa công công! Ngài kéo ta ở chỗ này nói chuyện, thật ra là đã sớm đã phái người đi phóng hỏa sao!”

Thôi Bại đã xách kiếm đi thẳng ra ngoài: “Đi.”

Trong lòng Ngư Sơ Nguyệt có chút phát lạnh.

Tà hoa mạnh như vậy, đến cả đệ tử Vạn Kiếm Môn cũng không thể may mắn thoát khỏi, cái cơ thể nhỏ bé còn chưa cả Trúc Cơ này của nàng đi chẳng phải là bạch bạch chịu chết sao? Hay là nàng cứ ở lại nơi này tra mấy hồ sơ hoặc gì đó……

Bàn tính nhỏ trong lòng vừa chuyển đã thấy Thôi Bại dừng bước chân, lạnh mắt chuyển hướng.

Ngư Sơ Nguyệt lập tức dựng tóc: “…… Đại sư huynh chờ muội!”

Thấy nhóm tiên trưởng chuẩn bị rời đi Cố Diệu Oánh vội vàng nắm lấy ống tay áo bên kia của Tu Vô Cực, buồn buồn mỹ miều mà lắc đầu với hắn.

Nàng ta vất vả lắm mới bắt được một tu sĩ có diện mạo tuấn lãng, hai mắt cũng không đặt trên đỉnh đầu, sao có thể để hắn đi tìm chết cơ chứ? Chuyện này có giải quyết được hay không đối với nàng ta mà nói căn bản chỉ là râu ria, chỉ cần có thể leo lên được một tiên nhân, đưa mình và người nhà tới Tiên Vực, nào phải quản hồng thủy ngập trời ở Phàm giới cơ chứ?

Cuối cùng Tu Vô Cực cũng đã hậu tri hậu giác ý thức được không đúng chỗ nào.

Cúi đầu vừa nhìn đã thấy ống tay áo đen tuyền, khóe miệng không khỏi liên tục co rút bảy tám lần. Tầm mắt chuyển hướng phát hiện eo sườn của mình cả phía trước phía sau đều có dày đặc vô số dấu tay.

Nữ tử này…… trong lúc lơ đãng thế mà lại sờ soạng hắn nhiều lần như vậy sao! Cuối cùng Tu Vô Cực cũng phát hiện phát hiện mình bị nước ấm nấu ếch.

“Cố cô nương, cô nương ra cửa cũng không rửa tay sao. Buông ra!” Lời vừa ra khỏi miệng, Tu Vô Cực tức giận đến vui vẻ.

Cố Diệu Oánh: “……”

Nàng ta ngượng ngùng buông tay, nhìn bàn tay đen như mực của mình, môi anh đào vô vọng mấp máy vài cái, nhất thời cũng không biết nên làm phản ứng gì, chỉ có thể anh anh khóc lóc trở về khuê phòng.

Đáng giận! Đám người tu chân này, ai cũng đáng giận hết! Chỉ biết khi dễ người khác!

Mặt Tu Vô Cực lộ vẻ bất đắc dĩ, rút chân đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nâng tay áo lên ngửi ngửi.

Tích Cốc Đan.

Mày kiếm giương lên, nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngư màu đỏ kia.

“Ngư Sơ Nguyệt.” Hắn âm thầm nghiến răng.

Thôi Bại nhanh chóng quay về phụ cận nơi bị phong tỏa.

Nhân tâm phía nam cổ trấn hoảng sợ, nhà nhà đều đóng chặt cửa sổ.

Thế cục còn tốt hơn so với trong tưởng tượng một chút.

Những người mà tên thái giám kia phái tới phóng hỏa đã bị quan sai trong trấn bắt, trói lại rồi ném ở một bên. Mặc cho bọn họ gào thét uy hϊếp như nào đi nữa nhóm quan sai chỉ coi như điếc nghe không thấy —— muốn phóng hỏa thiêu chết bá tánh vô tội trong trấn, đó là không thể nào! Không có cửa đâu!

Cố trấn thủ cũng không từ bỏ bá tánh phía nam trấn cổ. Hắn ta đã sắp xếp những người đặc biệt, người nào cũng che kín mít từ trên xuống dưới, đẩy một xe xe lương khô, phát cho từng nhà, để ở trước cửa mỗi nhà đều họ tự ra lấy.

Những bổ đầu đi tuần ở khu vực yêu ma hoành hành cũng đã đặt sinh tử của mình vào nguy hiểm. Sau khi họ phát lương khô xong cũng không rời khỏi phía nam cổ trấn mà ở tạm trong túp lều mới dựng để tránh bị dính vào tà hoa ở bên ngoài.

Tất cả mọi người chỉ có một tâm nguyện, ngóng trông nhanh chóng điều tra rõ chân tướng, cứu trấn nhỏ khỏi sự nguy hiểm.

Ngư Sơ Nguyệt ngơ ngẩn mà nhìn tất cả trước mắt.

Nói đến cũng kỳ diệu, nàng bị nữ xuyên qua đưa tới rất nhiều địa phương, nhưng không biết vì sao, khi đó trong mắt nàng được chứng kiến đều là bè lũ xu nịnh, chỉ muốn kiếm lợi mà thôi.

Hiện giờ chính mình tự mình đi nghe, đi xem, đi cảm nhận, ở trong thế gian lạnh băng nhìn thấy được một ít đồ vật làm nhân tâm trở nên ấm áp một lần nữa.

Giờ khắc này, nàng rất muốn vì người trong trấn cổ làm chút gì đó.

Nữ xuyên qua cùng với thủ lĩnh hai giới yêu, ma đều từng có đoạn tình ái muội, khi nàng ta hành tẩu ở hai giới yêu ma, Ngư Sơ Nguyệt cũng đã từng chứng kiến đủ các loại yêu ma kỳ kỳ quái quái, nhưng thảm kịch xảy ra ở Thiên Phương cổ trấn lại chưa từng nghe thấy.

Truy hồn lấy mạng, vô ảnh vô hình, tấn công trong chớp mắt.

Nó rốt cuộc là thứ gì?!

Trong nháy mắt Ngư Sơ Nguyệt ngây người đã thấy sương quang chợt lóe lên, rào cản ở trước người Thôi Bại tự động tách ra, còn hắn thì khoanh tay đi vào.

Ngư Sơ Nguyệt: “……”

Thôi Bại, hắn lỗ mãng như vậy sao?

Bả vai bỗng nhiên bị người cố ý vô tình đυ.ng phải, Ngư Sơ Nguyệt nghiêng đầu nhìn thì thấy Tu Vô Cực cười như không cười mà liếc nàng, đi ngang qua nàng nhanh vào phía nam cổ trấn.

Hắn còn tùy tay kéo nàng theo.

Ngư Sơ Nguyệt căn bản không có sức phản kháng, lảo đảo đi vào trong.

‘ Kẽo kẹt ’ một tiếng, rào cản ở sau người đóng lại không thể mở ra.

Yêu ma chưa trừ, có vào không có ra.

Ngư Sơ Nguyệt dùng miệng đào mồ mả tổ tông mười tám đời của Tu Vô Cực một lần.

Tu Vô Cực đi tới bên người Thôi Bại không thèm để ý nói: “Hai người các ngươi có thể đợi ở chỗ này, ta đi bắt Đoan Mộc Ngọc, lúc đó phiền ngươi tới nhận người.”

Giọng nói vẫn còn ở lại nhưng người đã biến mất ở trong gió.

Lập tức thuấn di.

“Đi.” Thôi Bại nghiêng đầu.

Ngư Sơ Nguyệt có thể làm sao bây giờ, tất nhiên chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn.

Dù sao trời có sập xuống cũng có hắn đứng chắn ở phía trước nàng.

Nghĩ như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn bóng dáng hắn.

Nhìn về bóng người mảnh khảnh nơi xa xa, thật ra khung xương cũng không nhỏ, người dài vai rộng, đi ở phía trước nàng, hoàn toàn bao phủ che chở cho nàng.

Tay trái nhàn nhàn cầm kiếm, xương ngón tay hơi trắng, làn da cùng với vỏ kiếm như ngọc vậy.

Xương cổ tay nhô ra, là tay của người đàn ông phi thường xinh đẹp.

Trong nháy mắt, trong đầu nàng hiện lên bóng dáng một người khác.

Giống như Thôi Bại, giống như một lưỡi kiếm.

Lạnh băng vô tình, chỉ tiến không lùi.

Là hung khí, cũng là vật bảo vệ.

“Đại sư huynh,” nàng nhịn không được nhẹ giọng hỏi, “Huynh không sợ sao?”

Thôi Bại bước chân hơi dừng: “Sợ cái gì?”

Ngư Sơ Nguyệt do dự một lát: “Nhìn không thấy, sờ không được, không biết nó ở nơi nào, khi nào buông xuống. Không thể nào ngăn cản, vô lực phản kháng. Giống vận mệnh.”

Hắn im lặng một lát, bả vai nhẹ nhún, thanh âm nhàn nhạt: “Vận mệnh không làm khó được ta, tiểu sư muội.”

Ngư Sơ Nguyệt giật mình ngẩng đầu.

Đây là lần đầu tiên, nàng nghe ra được loại đồ vật được gọi là " cảm xúc " từ trong âm thanh của hắn.

Trước đây mỗi lần hắn mở miệng nói chuyện đều mang theo một loại xa xôi, xa cách hờ hững, bao gồm cả khi đặt một bông tuyết lên động mạch cổ của Kiếm Tôn, sau khi lạnh lùng trào phúng hắn cũng chẳng mang theo bất luận cảm xúc gì.

Ngoại trừ giờ phút này.

Giờ phút này, hắn đang……cười sao?

Ngư Sơ Nguyệt rất muốn đi vòng đến phía trước nhìn xem khi Thôi Bại băng sơn cười rộ lên có bộ dáng gì, nhưng mà du͙© vọиɠ cầu sinh đã kịp thời ngăn cản suy nghĩ đang sợ này.

Nàng yên lặng đi theo phía sau hắn, đi qua từng con đường vô cùng quạnh quẽ.

Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy được bóng dáng chợt lóe rồi biến mất đằng sau những cửa sổ đang đóng chặt.

Có người đi tới, tra xét, có thể mang lại niềm hy vọng mới cho bình dân trong cổ trấn.

Đi qua hai con phố, chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên ở phía sau một cánh cửa, bất chợt, ‘ rầm ’ một tiếng vang lớn, cửa gỗ đột nhiên bị kéo ra, đập mạnh vào vách tường phía sau cửa, một phụ nhân mặc tạp dề nghiêng ngả lảo đảo lao ra nhưng chưa chạy được hai bước chân đã mềm nhũn, nằm liệt trước cửa, run rẩy bò về phía trung tâm con đường.

Sau lưng phụ nhân ấy là một trung niên nam tử vóc người thấp bé ngã ra, trong yết hầu như vang lên chữ " cứu " mơ hồ, sau đó cơ thể dựng thẳng đứng, tay chân run rẩy, nhất thời không nhúc nhích.

Một đóa ngọc lan hoa trắng thuần xinh đẹp quyến rũ nở rộ từ lỗ mũi và miệng của, gương mặt và ngũ quan của hắn giống như là đài hoa bên dưới nụ hoa, bị nở ra bốn phía.

Da đầu Ngư Sơ Nguyệt tê dại, cứng đờ ở chỗ cũ.

Chỉ thấy Thôi Bại nghiêng người tiến lên một bước, đem nàng chắn phía sau.

Cánh tay cầm kiếm hơi giơ lên một chút, là tư thế bảo hộ.

“Lui.” m sắc thanh lãnh trầm thấp.

Ngư Sơ Nguyệt vội vàng lùi vài bước, tránh sang đường đối diện.

Hàn kiếm Thôi Bại ra khỏi vỏ, tiến lên xem xét.

Ngư Sơ Nguyệt nhìn chăm chú vào bóng dáng của hắn, chỉ cảm thấy l*иg ngực đập ‘ thình thịch ’ mạnh mẽ, giờ khắc này nàng đã quên mất chuyện Thôi Bại là tên Quái Hút Huyết, chỉ hy vọng hắn đừng dễ dàng ngã xuống ở nơi này.

Đã nói tất cả nguy hiểm đều là Tu Vô Cực gánh cơ mà, nàng và Thôi Bại chỉ là đi ngang qua sân khấu chờ xác nhận hung phạm đâu rồi?

Khi Ngư Sơ Nguyệt chăm chú nhìn động tác của Thôi Bại, phía sau nàng có một cánh cửa gỗ không tiếng động đang mở ra.

Một nam nhân có cái mũi dài đỏ đậm nắm chặt hồ lô rượu mê mê hoặc hoặc đi ra, môi trên của hắn đã không tự giác mà hếch lên, xoang mũi cùng yết hầu mơ hồ có thể nhìn thấy cánh hoa màu trắng kiều mỹ, như ẩn như hiện.

Hắn bắt được bả vai Ngư Sơ Nguyệt, mở to mồm hướng về phía lỗ tai của nàng, ngọc lan hoa như một con rắn như chuẩn bị bắn ra.

“Đều cùng với ta…… Chết đi!” Hắn hàm hồ la hét không rõ.

Trong khoảnh khắc ngọc lan hoa từ miệng nam nhân đó lao ra Ngư Sơ Nguyệt bỗng nhiên xoay người, trong tay là thành loan đao cắt cỏ cắt về phía đóa ngọc lan hoa kiều mỹ không chút do dự, hung hăng chặn lại không để nó lao vào mặt nàng.

Nàng mượn lực tránh về phía phía sau nhưng mà trước sau vẫn cứ muộn một bước, trên má bị bắn một chút nước hoa.

Cánh tay bị kéo, thân hình cao lớn của Thôi Bại dán ở phía sau lưng.

Hắn một tay túm nàng, một tay kia dương kiếm bảo vệ nàng ở trước người.

“Chạm vào rồi sao?" Giọng hắn cực lạnh lẽo.

Ngư Sơ Nguyệt cảm thấy có lẽ hắn đang tự hỏi có phải nàng bị ô uế rồi không, liệu còn có thể ăn tiếp được hay không.