Editor Mạnh Thường Ca
Cũng không biết vì sao tinh lực của loại nữ nhân có tính cách giống như Lâm Liên Liên luôn tràn đầy, lúc nào cũng có thể lấy trạng thái toàn thịnh để xuất hiện trước mặt các nam nhân ưu tú, như vĩnh viễn cũng không thấy mệt mỏi vậy.
“Đại sư huynh,” Lâm Liên Liên thẹn thùng vô cùng, “Lần trước lúc ở Lạc Nhật Cốc, may mà có đại sư huynh đánh chết tên ma tướng đó, cứu cái mạng nhỏ này của muội. Chân tay muội vụng về, bận mất nửa tháng mới làm xong một cái túi linh thảo cho đại sư huynh, đại sư huynh chắc chắn sẽ nhận lấy phần cảm kích nho nhỏ này của muội đúng không?”
Ngư Sơ Nguyệt: “……”
Chẳng lẽ Lâm Liên Liên thật sự không nhìn ta được rằng tâm tình của người nam nhân này rất không tốt à, trên trán hắn viết luôn bốn cái chữ to ‘ mặc kệ lão tử ’ sao?
“Không cần.” Bước chân Thôi Bại không dừng, đi qua bên cạnh nàng ta.
Lâm Liên Liên cũng chưa từ bỏ ý định, đuổi theo túm lấy ống tay áo của hắn.
Ngư Sơ Nguyệt sợ tới mức lùi lại một bước.
Vị đại sư huynh này là chân truyền của Tổ sư gia, Ngư Sơ Nguyệt không nghi ngờ chút nào hắn sẽ sạch sẽ lưu loát chém nữ nhân dây dưa với hắn thành hai mảnh ngay ngắn chỉnh tề.
Thân hình Thôi Bại khựng lại, chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía ống tay áo rộng của hắn mà Lâm Liên Liên đang nắm chặt kia.
Phảng phất như có ngọn gió mang theo sương tuyết phất qua.
“Ta nói, không cần.” Giọng của hắn lạnh lẽo, “Tà ma ngoại đạo, vốn nên gϊếŧ.”
Lúc hắn nói cái từ cuối cùng kia ‘ gϊếŧ ’ như có chút thâm ý, lại cũng như bình đạm chẳng có gì đặc biệt.
Kiếm ở trong vỏ nhẹ nhàng rung động, tựa như tiếng rồng ngâm vang lên từ nơi sâu trong sông băng, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Lời còn chưa dứt người đã đi thẳng về phía trước.
Lâm Liên Liên run lên, vội vàng buông tay, da đầu cảm thấy tê dại.
Trong một khoảnh khắc nàng ta cảm thấy đại sư huynh sẽ gϊếŧ nàng ta. Cái từ ‘ gϊếŧ ’ kia là hắn nói cho nàng ta. Sở dĩ hắn không động thủ chỉ đơn giản là vì ở nơi này không tiện.
Này…… Sao có thể chứ?
Trong lúc giật mình thất thần, Thôi Bại đã bước qua cửa.
Ngư Sơ Nguyệt bước nhanh đuổi theo, vẫn tiếp tục giữ khoảng cách hơn hai thước.
Hình như hắn hơi nghiêng mặt, liếc nàng một cái.
‘ không thấy ta, không thấy ta. ’ Ngư Sơ Nguyệt cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn căng lại càng thêm nghiêm túc.
Tiến vào sơn môn, xuất hiện động phủ khác.
Chỉ thấy ở trong Trường Sinh Phong khắp nơi đều là quỳnh hoa ngọc thụ, những giọt sương hoa đặc biệt tinh xảo trải khắp chạc cây, chiết xạ ánh sáng sặc sỡ. Băng sương mù phiêu đãng khắp nơi, thỉnh thoảng rơi xuống bên trên cây cối tạo thành màu trắng tinh và lập tức ngưng đọng thành những băng hoa mỏng manh.
Bên cạnh những bậc thang màu trắng là hai vàng tay vịn chỉnh tề bằng thanh ngọc, liếc mắt nhìn một cá, nơi này đẹp không thể tả nổi.
Thỉnh thoảng gặp được đệ tử trong tông, khi nhìn thấy Thôi Bại, mỗi người đứng ra bên cạnh tay vịn thềm đá, cung kính cúi đầu: “Đại sư huynh.”
Giống như nhìn thấy sư tôn vậy.
Chờ đến khi Thôi Bại nhàn nhạt gật đầu đi qua những đám đệ tử này mới thay thành biểu tình hoạt bát, giống như học trò trộm làm trò ngáo ộp sau lưng phu tử, làm mặt quỷ cười với Ngư Sơ Nguyệt, dùng khẩu hình cười chào hỏi với nàng.
‘ Hoan nghênh tiểu sư muội! ’
Ánh mắt này rất quen thuộc. Là biểu tình bỡn cợt trước khi Triển Vân Thải chuẩn bị thu thập nàng.
Nghịch ngợm và rất thân thiện.
Ngư Sơ Nguyệt như nhìn thấy trước được cảnh tượng các vị sư huynh sư tỷ thay phiên nhau ‘ thí luyện ’ nàng.
Thôi Bại đưa Ngư Sơ Nguyệt tới một động phủ được bao phủ bởi một lớp băng cứng thật dày.
“Dùng ngọc bài mở cấm chế.” Hắn nói.
Ngư Sơ Nguyệt làm theo lời hắn, chỉ thấy ánh sáng của tầng kết giới băng sương kia thu lại, tan biến ngay tại chỗ để lộ ra một cái hang động tràn đầy linh khí.
Ở giữa hang động có một chiếc giường hàn ngọc, đầu giường có một rương gỗ tơ vàng, trong rương có một cuốn sách tơ lụa, vừa nhìn đã biết đây chính là tài liệu chỉ dẫn nhập môn.
Ngư Sơ Nguyệt biết đã tới lúc nên từ biệt với đại sư huynh.
Nàng xoay người, nghiêm túc làm lễ: “Đa tạ đại sư huynh, muội sẽ tự tìm hiểu trước một chút, nếu như có gì không hiểu sẽ tới thỉnh giáo đại sư huynh.”
Nhưng Thôi Bại lại không đi mà là đi vào trong động.
Ngư Sơ Nguyệt sửng sốt.
Ô hay vị này lại có kiên nhẫn dạy cho nàng đến cuối cùng sao?
Nàng đi theo phía sau hắn bước vào hang động.
Thôi Bại ý bảo nàng khép cấm chế lại.
Ngư Sơ Nguyệt cũng chẳng đa tâm chút nào, cái loại chuyện như trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ này đặt ở trên người vị đại sư huynh băng sơn này căn bản không thành vấn đề.
Nói trắng ra là nếu chuyện là người khác làm thì gọi là cầm thú, còn hắn làm, vậy thì gọi là giúp đỡ người nghèo.
Điều duy nhất mà Ngư Sơ Nguyệt lo lắng chính là đại sư huynh sẽ hại mình.
Nàng đặt ngọc bài vào mắt trận của cấm chế.
Ánh sáng trắng chớp động, băng sương nhanh chóng ngưng kết phong bế cửa động.
Cấm chế băng sương này rất kỳ diệu, tuy rằng có thể hoàn toàn ngăn cản tầm mắt nhưng lại không hề ảnh hưởng việc ánh sáng chiếu vào.
Khi lớp băng khép lại toàn bộ hang động được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng, cực kỳ thoải mái.
Ngư Sơ Nguyệt xoay người, lễ phép cười hỏi: “Đại sư huynh, còn……”
Hắn nắm uyển mạch của nàng. (Chỗ cổ tay)
Lời còn chưa nói hết Ngư Sơ Nguyệt đã nghẹn trở về cổ họng. Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, mãi cho đến giờ khắc này nàng mới thấy rõ diện mạo của hắn.
Đẹp đến quả thực không phải người mà!
Bất chợt sự chú ý của nàng rơi xuống chỗ cổ tay. Nàng phát hiện tay hắn rất lớn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có vết chai. Cổ tay của nàng quá nhỏ, hắn có thể nắm chặt cổ tay nàng chỉ với nửa vòng.
Hắn đây là……
“Tiên Thiên Đạo Thể.” Mặt hắn không tỏ vẻ gì hết, nắm cổ tay nàng lên đặt tới bên cạnh môi rồi lưu loát cắn một cái.
Ngư Sơ Nguyệt: “!!!”
Hàm răng lạnh như băng cắn vào mạch máu của nàng, dễ dàng cắn xuyên qua.
Trong nháy mắt này Ngư Sơ Nguyệt cũng không biết tả cảm giác giống như sóng thần thổi qua tâm trí mình là đau hay là ngứa.
Bờ môi của hắn rất lạnh, chạm vào miệng vết thương mυ'ŧ thật mạnh.
Da đầu Ngư Sơ Nguyệt tê dại, cả người dại ra như một con dê con đang bị ngậm ở cổ. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần hắn đã thả miệng ra, đầu ngón tay ngưng tụ một tia linh khí xẹt qua miệng vết thương trên cổ tay nàng.
Da thịt phục hồi như lúc ban đầu.
Hắn đứng thẳng người dậy, mặt vẫn thanh lãnh như cũ. Nếu không phải trên đường cong hoàn mỹ của môi mỏng nhiễm một vết máu, quả thực Ngư Sơ Nguyệt cho rằng một màn sét đánh vừa rồi thật ra chỉ là ảo giác của mình.
“Chăm sóc cho tốt Tiên Thiên Đạo Thể của ngươi.” Hắn lạnh giọng phân phó, “Ta sẽ định kỳ lấy máu.”
Ngư Sơ Nguyệt: “……”
Thôi Bại. Thủ tịch đệ tử thiên tài tuyệt diễm của Thiên Cực Tông, người kiệt tuấn xuất sắc nhất trong những người đồng trang lứa. Thanh lãnh cao khiết, con người thần tiên như hắn đến nỗi nam mộ nữ ái, sao lại có thể là một tên quỷ Hấp Huyết!
Ngư Sơ Nguyệt suy nghĩ cẩn thận một lát, thả lỏng cái tay đang nắm chặt tiểu loan đao.
Không nên tìm chết.
Rất tốt, đánh bại Thôi Bại, không đơn thuần chỉ là vì nấm, mà giờ còn vì chính cái mạng của Tiểu Ngư này.
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lúc ở bên ngoài Đăng Tiên Cung, Triển Vân Thải từng nói sáu năm trước Trường Sinh Phong có thu một vị đệ tử, nhập tông còn chưa được nửa năm đã bị mắng đến nỗi phải chạy khỏi tông môn, đến nay vẫn chưa về.
“Xin hỏi đại sư huynh, 6 năm trước, vị đệ tử trốn vẫn chưa về kia của Trường Sinh Phong……”
Khoé môi Thôi Bại hơi cong lên, đôi môi mỏng nhiễm máu tươi như đang nở một nụ cười.
“Hắn là Tiên Thiên Đạo Thể.”
Có lẽ là do uống máu nên giọng của hắn không còn thanh lãnh như trước, hơi mang theo khàn khàn và âm u.
Quả thực, lượng tin tức thật lớn.
Ngư Sơ Nguyệt hít một hơi, bình tĩnh lại, trịnh trọng nói với hắn: “Đại sư huynh cứ yên tâm, ta nhất định ăn ngon ngủ kỹ, ăn nhiều táo đỏ. Ta sẽ chăm sóc cơ thể này, giữ kín bí mật, tuyệt đối không gây cho huynh thêm bất kỳ phiền phức gì.”
Hắn nhìn nàng một cái với thần sắc khó hiểu.
Sau khi đi một bước, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn nàng.
“Có phải ngươi đang nghĩ có nên xin sự giúp đỡ của ai đó. Khuyên ngươi, không cần.”
Ngư Sơ Nguyệt giơ lên gương mặt tươi cười: “Đại sư huynh, hình như huynh vẫn chưa nhận thức rõ bản thân mình rồi!”
Thôi Bại nheo lại ánh mắt xinh đẹp.
Nàng nói: “Huynh không biết gì về mị lực của huynh cả. Nếu như các sư tỷ mà biết đại sư huynh cần máu, nhất định tranh nhau đến vỡ đầu, xếp hàng tới tận cửa, tranh nhau muốn để huynh hút. Huynh mà không hút mấy người đó còn không đồng ý cơ!”
“……”
Thôi Bại rùng mình một cái.
Biểu tình đóng băng vạn năm hiếm thấy mà tan vỡ.
Tay áo rộng phất một cái, cấm chế tản đi, hắn nhanh chóng bước ra ngoài.
“Đại sư huynh!” Ngư Sơ Nguyệt rất săn sóc gọi lại, “Lau miệng.”
Thôi Bại: “……”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi: Thứ kỳ ba gì đây.
Cá: Thứ biếи ŧɦái gì đây.