Tu La Tràng Đáng Chết Này

Chương 3.2

Editor: Mạnh Thường Ca

Nói xong chỗ tốt, nàng chuyển chủ đề câu chuyện: “Tất nhiên, người thua cũng phải bị trừng phạt, tiền đặt cược càng lớn thì càng thú vị đúng không, mọi người đều hiểu mà. Nhìn thấy lá bùa này không, thua một ván, tự giác dán một lá lên trán, giám sát lẫn nhau, ai cũng không được chống chế.”

“Thôi tới…… Tới đi…… Tới đi……”

“Người đến sau mời tự giác xếp hàng!” Ngư Sơ Nguyệt hai tay đan vào nhau thành hình cái loa, hắng giọng gào lên.

……

Bên ngoài bìa rừng.

Chu Nhan bấm tay niệm thần chú, chủ trì trận pháp.

“Ngày ngày tụ tập càng nhiều, nhưng mà kỳ quái, vì sao đám oán linh tụ tập ở tâm trận lại không nhúc nhích gì, cũng không hề có dấu hiệu tấn công……”

Đầu ngón tay của nàng ấy chạm vào một ảnh trận đồ hình vuông chừng một thước, chỉ thấy chấm màu đen biểu thị nhóm oán linh đã thành hình đang thành thành thật thật ở tâm trận, chấm nhỏ màu đỏ đại biểu Ngư Sơ Nguyệt cũng bình bình tĩnh tĩnh, bị rất nhiều oán linh vây quanh nhưng lại bất động.

Đệ tử trong tông bị nghiêm cấm tiến vào trường thí luyện nên ba người Chu Nhan nhìn trận đồ mà nghĩ mãi không thông.

“Có phải muội ấy chọn sai tông môn hay không?” Khóe mắt Lâm Liên Liên nhảy loạn, “Sao muội cứ cảm thấy thật ra Ngư Sơ Nguyệt thích hợp làm Phật tu hơn?”

Chính xác, chỉ có khi Phật tử siêu độ thì những oán linh mới có thể an tĩnh thành thật như thế này.

Bạch Cảnh Long trịnh trọng gật gật đầu: “Người này sợ là thân phụ Phật cốt, tiến vào Thiên Cực Tông của chúng ta quá lãng phí! Ta có thể bảo đảm, đưa thẳng muội ấy vào Vô Lượng Thiên.”

Chu Nhan nhớ tới bộ dáng Ngư phu tử giải thích nghi hoặc cho mình, khóe miệng không khỏi co rút ba năm cái.

Đó là phật tính à? Sao nàng không thấy đáng tin một chút nào hết.

Chỉ thấy phía trên trận đồ, nhóm oán linh an tĩnh như gà, từng con nối tiếp từng con tan thành mây khói.

“Quả nhiên là Phật tử trời sinh!” Bạch Cảnh Long cực kỳ kích động, “Không nghĩ tới, sinh thời lại có cơ hội đưa Phật quy thiên, thiện tai thiện tai!”

Chu Nhan: “……” Lời này nghe sao cứ thấy quái quái.

Im lặng sau một lúc lâu, nàng thản nhiên nói: “Thật ra, ta tặng Ngư Sơ Nguyệt rất nhiều Tịnh Hóa Phù.”

Lâm Liên Liên lắc đầu: “Cho dù có Tịnh Hóa Phù cũng không thể làm đám oán linh đứng yên một chỗ đâu! Trông này chắc chắn có sự kỳ quặc. Muội cảm thấy Bạch sư huynh nói đúng, không thể trì hoãn Phật tử trời sinh nữa, vẫn cứ nên đưa muội ấy đi tới Vô Lượng Thiên thì thỏa đáng hơn.”

Nói xong Lâm Liên Liên dần dần tiến sát đến bên người Bạch Cảnh Long, ném một ánh mắt ngầm hiểu với hắn, tỏ vẻ hai người đứng ở cùng trận tuyến.

Chu Nhan mím môi, rũ mắt nhìn, chỉ thấy bên trên trận đồ, những chấm đen đại biểu oán linh đã thành hình đang không ngừng biến mất.

“Bạch sư huynh, chúng ta đi trước bẩm báo với sư phụ!” Lâm Liên Liên hưng phấn kéo ống tay áo của Bạch Cảnh Long.

Bạch Cảnh Long hơi có cảm giác không ổn, mặt lộ vẻ chần chừ.

Lâm Liên Liên làm nũng nói: “Chỉ là cùng nhau quay về tông môn mà thôi, Chu sư tỷ nhất định sẽ không tức giận đâu!”

Nàng ta không dự đoán được, dưới sự chỉ đạo của Ngư phu tử, hiện giờ Chu Nhan sớm đã nhìn thấu kỹ xảo của nàng ta.

Đồng thời khi Lâm Liên Liên nói ra những lời này, Chu Nhan dán ở phía sau Bạch Cảnh Long, dùng ngữ điệu và tốc độ giống y như đúc Lâm Liên Liên nhại lại câu —— “Chỉ là cùng nhau quay về tông môn mà thôi, nhất định Chu sư tỷ sẽ không tức giận đâu!”

Một chữ cũng không thiếu, giọng vừa nặng vừa nhẹ, cùng thời khắc đó quanh quẩn ở bên tai Bạch Cảnh Long.

Bạch Cảnh Long mở to hai mắt, môi run lên, nghe được Chu Nhan ở phía sau người âm trầm bồi thêm một câu —— “Tức giận chính là lòng dạ hẹp hòi, đố phụ, có tác dụng gì?”

Giờ phút này hắn đối diện thẳng với Lâm Liên Liên.

Tuy rằng Lâm Liên Liên cũng không nói mấy lời phía sau này nhưng dưới sự phiên dịch chuẩn xác của Chu Nhan, Bạch Cảnh Long thế nhưng từ trong ánh mắt của Lâm Liên Liên rành mạch đọc ra ý tứ này.

Trong khoảng thời gian ngắn, Bạch Cảnh Long như bị sét đánh, lông tóc dựng đứng.

Trái tim đập thật mạnh ở trong l*иg ngực. Hắn vội vàng quay đầu nhìn Chu Nhan.

Chỉ thấy khóe môi Chu Nhan cong lên nở một nụ cười trào phúng, một mắt viết ‘ đổi đạo lữ ’, một mắt khác thì viết ‘ đạo lữ đã chết ’.

Chọn một cái đi.

Bạch Cảnh Long sợ tới mức như thây một Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên.

“Lâm sư muội tự về đi, ta ở lại với Chu Nhan. Đừng nói lung tung.” Hắn vội vàng trả lời, sau đó bình tĩnh lại hơi thở,bình ổn lại trái tim đang nhảy loạn thình thịch, không để ngoại vật quấy nhiễu nữa.

Lâm Liên Liên ủy khuất hơi bĩu miệng, thấy phu thê hai người này đều bày ra gương mặt dầu muối không ăn chỉ có thể căm giận quay đầu ngự kiếm rời đi.

Chu Nhan nheo mắt tiếp tục nhìn thẳng vào chấm đỏ nho nhỏ Ngư Sơ Nguyệt, khóe môi chậm rãi hiện lên một nụ cười cười nhạt nhẽo.

……

Mặc cho người bên ngoài nghĩ đến nổ đầu cũng không nghĩ ra được trong rừng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngư Sơ Nguyệt đang đại sát tứ phương trông sân chơi của nàng, dán bùa lên trán nhóm oán linh đã thành hình xếp hàng thẳng tắp, đưa họ ra khỏi sân chơi —— có hai tiểu lão đầu có ý đồ phản kháng, lập tức đã bị mấy ‘ bạn bài ‘ đang đứng xếp hàng ở phía sau ấn đến trước mặt Ngư Sơ Nguyệt, phải chịu dán bùa chỉnh chỉnh tề tề.

Bất tri bất giác đã lăn lộn qua mười hai canh giờ.

Tịnh Linh Trận khởi động. Chỉ thấy giữa rừng cây ánh sáng trắng bùng lên thật mạnh, linh khí thuần hậu bùng nổ, như cam lộ tưới lên mảnh rừng rậm này. Mùi thơm thanh tĩnh lạ lùng nổi lên, phàm là những oán linh chạm phải cam lộ tiên lâm rải rác này đều ngay lập tức biến mất khỏi thế gian, không còn đường sống để giãy giụa.

Sau khi tỉnh lọc, tất cả sương mù dày đặc bao phủ cả cánh rừng đều tan đi, ánh mặt trời chiếu xuống mảnh rừng cây màu xanh đậm này.

Tiên sương mù thấm ra từ trong trận đã xua tan sự mệt nhọc buồn ngủ và cảm giác đói khát của Ngư Sơ Nguyệt.

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp người, nàng đứng lên duỗi vai giãn eo, cúi đầu tìm được giày của mình đi vào, chậm rì rì rời khỏi cánh rừng này.

“Đánh cược nhỏ thì vui sướиɠ, đánh cuộc lớn đúng là muốn mệnh mà……”

Vừa ra rừng cây, suýt nữa đã bị dọa ngã ngửa.

Chỉ thấy ba cái đầu trọc rực rỡ lóa mắt dưới ánh mặt trời lấp lánh, Triển Vân Thải mang theo đám người Chu Nhan khoanh tay đứng ở một bên, nhìn thấy Ngư Sơ Nguyệt, mọi người ở đây chỉnh chỉnh tề tề chắp tay lại, làm lễ Phật.

Ngư Sơ Nguyệt: “……” Ta là ai? Ta đang ở đâu?

Càng khiến nàng hoảng sợ hơn chính là, trong đó một vị đại phật tu có vành tai thật lớn, gương mặt hiền từ đưa cho nàng một cái pháp khí —— một cái dao cạo.

Ngư Sơ Nguyệt: “……” Đây là tình huống gì?!

Thì ra, Lâm Liên Liên trở lại Ngọc Hoa Phong, thêm mắm dặm muối kể lại quá trình siêu độ kỳ tích của Ngư Sơ Nguyệt cho Triển Vân Thải, Triển Vân Thải vừa nghe thì lập tức dùng truyền âm trận liên lạc đại phật tu của Vô Lượng Thiên, lại thêm mắm dặm muối lần thứ hai.

Kết quả phiên bản mà đại phật tu nghe được chính là, Thiên Cực Tông kinh hiện chuyển thế cơ thể Chân Phật, bất cứ nơi nào người này đi qua Phật cốt tự tỏa ra ánh sáng độ hóa tất cả oán linh.

Chỉ cần Vô Lượng Thiên nguyện bỏ ra 8000 thượng phẩm linh thạch Thiên Cực Tông liền nhịn đau bỏ yêu thích, nhượng lại đệ tử có căn cốt tuyệt thế này.

Đại phật tu vừa nghe liền đuổi tới đây không quản xa xôi bất chấp tất cả, chuẩn bị đón người quy y.

“Lục căn của ta không tịnh!” Ngư Sơ Nguyệt lộ vẻ mặt hoảng sợ, bảo vệ mái tóc của mình.

Có thể chết nhưng không thể trọc!

Đại phật tu lộ ra nụ cười từ bi: “Không sao.”

“Ngư đại sư không cần khiêm tốn,” Ánh mắt Triển Vân Thải lập loè ánh sáng của thượng phẩm linh thạch, không cần tiết tháo mà nói, “Chỉ cần yên tâm mà theo Phật giả trở về, ngày nào đó chứng thực quả vị (?), chớ quên phổ độ chúng sinh.”

Ngư Sơ Nguyệt: “……” Nàng là đại sư? Đại sư quỷ gì thế?!

Ai có thể nói cho nàng biết, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?

Đại phật tu cười tủm tỉm nói: “Lấy cơ thể phàm nhân đã có thể độ hóa oán linh……”

Ngư Sơ Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ: “Phật giả, Phật giả, ngài hiểu lầm rồi! Ta không độ hóa chúng nó, mà là đánh bài với chúng nó! Và tiền đặt cược chính là cái đèn dẫn linh! Ta lục căn không tịnh thật sự thật không dám quấy rầy Phật môn thanh tịnh.”

Nàng vội vàng sờ soạng ở trên người vài cái liền sờ được túi vỏ cây khắc thành bài liền đưa ra trước mặt đại phật tu.

Quả thực là cay hết cả mắt.

Đại phật tu: “……Nếu như đã là hiểu lầm vậy thì đành từ bỏ thôi. Triển thí chủ, 8000 thượng phẩm linh thạch, xin trả cho lão nạp.”

“Không được!” Triển Vân Thải quả quyết cự tuyệt, “Đệ tử đã bán cũng như bát nước đổ ra ngoài!”

Nếu như đệ tử không còn thì vẫn có thể chiêu. 8000 thượng phẩm linh thạch không dễ lấy. Kệ hết, kệ hết tất cả. Chính là cường mua cường bán.

Ngư Sơ Nguyệt: “……” Lòng đầy tang thương.

Triển Vân Thải tiến lên, nhẹ nhàng đẩy Ngư Sơ Nguyệt về phía trước, ‘ thịch thịch thịch ’ đấm đấm phía sau lưng, nói: “Nhìn căn cốt này mà xem! Ta nói cho ngươi nghe này Phật giả, dạy dỗ người có tuệ căn không coi là có bản lĩnh đâu. Nếu có thể đem người này dạy dỗ một lòng hướng Phật mới chân chính là công đức lớn!”

Đại phật tu: “……” Tuy biết nàng ấy đang hồ ngôn loạn ngữ nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào?

Tiểu phật tu bên cạnh đại phật tu nói: “Sư phụ, đệ tử cảm thấy không đúng. Nếu không có Phật cốt, sao có giá trị 8000 linh thạch được?”

Triển Vân Thải đang muốn biện bạch tiếp nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng cười to đáng giận vang lên ở phía sau.

“Triển Vân Thải, đừng càn quấy nữa, trì hoãn Phật giả tu hành!” Bạch Vụ Phi mặt ngựa đi tới, “Thôi Bại nói, nếu như tiểu sư muội có tâm muốn khiêu chiến hắn nên đã kiến nghị làm tiểu sư muội Trường Sinh Phong của ta.”

“Bạch Vụ Phi ngươi có biết xấu hổ không! Rõ ràng ném xúc xắc bại dưới tay ta rồi còn có mặt mũi tới đoạt người?” Mày liễu Triển Vân Thải dựng ngược.

Lão thần Bạch Vụ Phi: “Đừng nóng vội. Thôi Bại không phải nói với ta đâu, mà là kiến nghị với sư tôn, lão nhân gia đã đồng ý rồi. Cho nên sau này Ngư nhãi con là đồ đệ của ta!”.

Đắc ý đến dựng cả lông mày.

“Trường Sinh Tử sư thúc? Sao ông ấy lại quản chuyện này!” Triển Vân Thải xoắn chặt hai hàng lông mày.

Tứ Thánh bế quan quanh năm, sao lại quan tâm một tiểu đệ tử còn chưa cả vào tông môn?

Bạch Vụ Phi cười cực kỳ thiếu đòn: “Bởi vì Thôi Bại.”

Thôi Bại kinh tài tuyệt diễm, Tứ Thánh cũng phải nhìn hắn với con mắt khác.

“Được lắm. Bạch Vụ Phi. Chuyện lần này ta ghi trên đầu ngươi.”

Triển Vân Thải cũng không dong dài, lấy đủ số linh thạch từ trong tử giới trả lại cho đại phật tu.

Trước khi đi vẫn còn liếc xéo Bạch Vụ Phi một cái thật mạnh.

“Thật sự thú vị, đoạt người cũng không chịu đoạt sớm đi, còn chờ bên ta làm xong khảo hạch rồi? Bạch Vụ Phi, sao ngươi không lười đến chết luôn đi!”

Giọng nói thật sự rất u oán.

Bạch Vụ Phi nghiêng đầu, mặt ngựa lộ ra nụ cười rộng lượng của người chiến thắng.

Ngư Sơ Nguyệt đã giữ được mái tóc: “Hừ ~”

Cho nên bây giờ nàng là đệ tử của Trường Sinh Phong? Cùng với vị đệ tử thủ tịch mà nàng muốn đánh bại kia, cùng tu hành với đại sư huynh Thôi Bại? Không biết nhân vật như vậy, có thể thả tay cho không……

Bạch Vụ Phi đưa Ngư Sơ Nguyệt tới Đăng Tiên Cung.

“Vi sư còn có chuyện quan trọng trong người, con cứ đứng ở đây chờ nhé, một lát nữa sẽ có người dẫn con nhập tông.”

Dứt lời, sư phụ mặt ngựa lập tức thuấn di biến mất trước mặt nàng.

Ngư Sơ Nguyệt: “…… Tiên nhân chính đạo, trảm yêu trừ ma, thật sự quá bận rộn.”

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy một giọng nam thanh lãnh vang lên ở phía sau: “Hắn đi tìm Phật tử.”

Ngư Sơ Nguyệt: “……” Đổi 8000 thượng phẩm linh thạch?

Vừa quay đầu đã thấy đệ tử thủ tịch của Thiên Cực Tông.

Đại sư huynh Thôi Bại.

Thôi Bại xuất sắc nhất .

Không cần giới thiệu, bất kỳ ai chỉ cần nhìn một cái thôi cũng biết hắn chính là Thôi Bại.

Nhân vật như vậy, tìm khắp thế gian cũng sẽ không có người thứ hai.

Tác giả có lời muốn nói: Phật tu không phải là người trong Phật Môn mà chúng ta quen thuộc.