Tu La Tràng Đáng Chết Này

Chương 1.1: Ta tới xé nấm

Editor: Mạnh Thường Ca

Đôi lời: Xin đừng cười tên Nam chủ :( :( :(

________________________________

Đăng Thiên Thang.

Muốn vào được Thiên Cực Tông, trước tiên phải trèo lên Đăng Thiên Thang.

Những bậc thang màu trắng ngọc thật dài, dù cho đi như thế nào cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Chất ngọc trong sáng, ngưng thần nhìn kỹ có thể nhìn ra được bên dưới có ngọc tủy trắng thuần mịt mờ chuyển động.

Đây là Tiên Linh Ngọc, dùng để làm trận.

Đăng Thiên Thang là một pháp trận cấm chế cực lớn, chỉ có những người có tâm trí cứng cỏi mới có thể leo lêи đỉиɦ núi, bái nhập vào tông môn.

Nghe thì có vẻ cực kỳ cao cấp và bí ẩn mơ hồ, nhưng Ngư Sơ Nguyệt lại cảm thấy nguyên lý của cái cấm chế này thật ra chính là quỷ đánh tường, muốn lên núi chỉ cần đừng nghĩ đến những cái ở trước mặt, cứ ngẩng đầu luôn bước đi, diễn biểu tình cho đúng thì sớm muộn gì cũng sẽ có thể được một đại lão nào đó đi tuần tra thuận mắt nhìn trúng, lại còn sẽ được tán thưởng một câu “Người này tâm tính tuyệt hảo, có thể thành châu báu”.

Phá trận, chính là đơn giản như vậy thôi.

Nàng cúi thấp mặt, khóe môi khẽ mím, từng bước một vững vàng đi về phía trước.

Kiên nghị, trầm tĩnh, một lòng hướng đạo.

Sau đó nàng bắt đầu như đi vào cõi thần tiên.

Lần cuối bò lên những bậc thềm đá, là khi nào?

Hình như là vào ngày đạp thanh, nhớ rõ ngày ấy mưa phùn kéo dài, thiếu niên ở cách vách thân dài thẳng tắp, lặng lẽ nghiêng chiếc dù giấy tới trên đỉnh đầu của nàng.

Mưa xuân làm ướt nửa bên xiêm y của hắn, gió lạnh thổi làm đỏ khuôn mặt của thiếu niên.

Hắn lặng lẽ nói, “Đợi ta thi đậu công danh……”

Nửa câu sau nghe không rõ, nàng cũng ngại ngùng không dám lắng nghe, đẩy chiếc dù giấy ra chạy vào trong cơn mưa phùn giống như một con cá nhỏ hoạt bát.

Ngư Sơ Nguyệt cúi đầu nhìn lướt qua đầu ngón tay của mình.

Nhẹ nhàng vân vê, nơi đó phảng phất như vẫn còn lại chút xúc cảm.

Nhưng mà nàng sớm đã quên mất bộ dáng của thiếu niên ấy.

Vào đêm ngày hôm đó, một người phụ nữ mang theo hệ thống xuyên qua đã chiếm lấy thân thể của nàng.

Người nữ xuyên qua đó dùng giọng nói cao cao tại thượng, phun tào Ngư Sơ Nguyệt với hệ thống rằng nàng phế như nào. Nói rằng nàng sinh ra có một khuôn mặt tuyệt sắc nhưng lại không biết quý trọng và không biết lợi dụng, cam tâm tình nguyện ở trong một cái sơn trang nho nhỏ, trung thực sinh sống bên cạnh cha và nương, nam nhân tốt nhất ở bên cạnh nàng cũng chỉ là một tên thư sinh nghèo không một xu dính túi. Thật là phí phạm của trời.

Ngư Sơ Nguyệt cũng không cảm thấy cuộc sống bình đạm hạnh phúc của mình có gì không tốt.

Tuy tính cách của phụ thân nàng táo bạo hay mắng chửi thô tục, nhưng mà lại đối xử với nàng và mẫu thân cực kỳ tốt, khi ở nhà nói chuyện đều sẽ đè nhẹ giọng, sợ làm phiền đến nương tử đại nhân.

Mẫu thân nàng có tính tình dịu dàng, từ nhỏ đến lớn Ngư Sơ Nguyệt cũng chưa thấy bà đỏ mặt giận dữ với ai bao giờ. Bà ấy rất giỏi việc may vá, cứ nửa tháng sẽ có một bộ thêu thành phẩm, các tiểu thư quan gia trong thành đều sẽ tranh nhau mua.

Trong nhà còn có một con chó vàng to lớn tên là Đại Hòang rất nghe lời, mỗi sáng sẽ ngậm rổ đi ra cửa, dùng hai đồng tiền để mua rau dưa mới mẻ, lại còn không bị trùng lặp, rất thú vị.

Chỉ trong nửa năm, một nhà ba người có thể tích cóp đủ bạc để xây dựng một cửa hiệu mặt tiền ở trong thành. Phụ thân bán thổ sản vùng núi, mẫu thân tiếp tục làm thêu, còn nàng, chính là nữ tiên sinh thu ngân lượng của Ngư gia. Đến cả cẩu trông nhà cũng có.

Rất tốt mà!

Nàng yêu một nhà ba người của mình, nàng nguyện ý sinh hoạt như vậy, một nhà ba người, bình bình an an, vui sướиɠ hạnh phúc.

Nhưng mà lại không có ai để ý đến tiếng lòng của Ngư Sơ Nguyệt.

Cơ thể bị đoạt chính là bị đoạt, không có ai giảng đạo lý với nàng.

Nữ xuyên qua kia chẳng hề có chút áy náy nào với Ngư Sơ Nguyệt, nàng ta mặt dày vô sỉ mà nói với không khí, nếu như Ngư Sơ Nguyệt dưới suối vàng có biết, phải chăm chỉ mà học tập nàng ta, nhìn nàng ta dùng cơ thể này sống như thế nào để trở thành một người chiến thắng, bò đến trên đỉnh thế gian.

Thật ra Ngư Sơ Nguyệt cũng chưa chết. Nàng bị nhốt ở bên trong thân thể của mình, không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, không thể làm được bất kỳ động tác gì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn nữ xuyên qua cuốn đi toàn bộ tiền bạc trong nhà, còn gọi thiếu niên thư sách cách vách ra, lừa hắn đem toàn bộ bạc mà hắn có đưa hết cho nàng.

Mang theo số ngân lượng này, nữ xuyên qua rời khỏi sơn trang nhỏ đi đến thành lớn phụ cận mua xiêm y xinh đẹp và phấn son, bao một cái khách điếm xa hoa.

Những ngân lượng kia là một nhà ba người Ngư Sơ Nguyệt ăn mặc cần kiệm, tích góp từng đồng bạc, mất hơn nửa năm mới có thể dựng được một gian cửa hàng ở trong thành.

Mà thiếu niên ở cách vách lại không chút phòng bị mà lấy ra toàn bộ số tiền hắn có, là tích góp nhiều năm của nhà bọn họ để làm lộ phí chuẩn bị cho hắn vào kinh đi thi.

Nữ xuyên qua căn bản không biết số ngân lượng đó quan trọng như thế nào, một bao bạc vụn nho nhỏ, một bàn tay đã có thể nắm lấy, nhưng nó lại là tâm huyết và kỳ vọng nhiều năm của hai nhà.

Nữ xuyên qua vẫn luôn oán giận, ngại số bạc này quá ít ỏi, chẳng được mấy ngày đã tiêu xài hoang phí hết sạch.

Tới tận hôm nay Ngư Sơ Nguyệt vẫn còn nhớ rõ, tâm trạng của mình lúc đó sụp đổ như thế nào.

Nàng thét chói tai giãy giụa trong bóng tối, nhưng mà không ai có thể nghe thấy được. Khi đó, Ngư Sơ Nguyệt còn không biết cơn ác mộng chân chính khủng bố đang tiến đến gần nàng.

Sau đó, nữ xuyên qua dưới sự hỗ trợ của hệ thống đã bước chân vào con đường tu chân, Tiên Thiên Đạo Thể, khí vận thêm phần, chu toàn qua lại giữa vô số nam nhân, được xưng là đệ nhất mỹ nhân trong tam giới.

Dao Nguyệt tiên tử.

Du hí nhân gian, chỉ chơi không phụ trách, làm hại vô số cặp đôi thê ly tử tán.

Cuối cùng, có một vị phu nhân thành chủ phẫn nộ đã tra xét chi tiết về nàng ta, dẫn theo lính canh trong thành, trong một đêm đồ sát toàn bộ sơn trang nhỏ nơi mà Ngư Sơ Nguyệt sinh ra.

Nữ xuyên qua vốn đã thu được tin tức này từ sớm, nhưng vị Dao Nguyệt tiên tử cao cao tại thượng thích chỉ điểm giang sơn này, lại không đi cứu những phàm nhân mà ở trong mắt nàng ta chỉ như những con kiến, mặc kệ cho những con người vô tội ấy chết đi rồi sau đó nàng ta khóc lóc đến ruột gan đứt từng khúc trước mặt các nam nhân để đổi lấy vô số tài nguyên tu luyện làm đồ bồi thường.

Từ đây, thân thế của Dao Nguyệt tiên tử càng thêm đáng thương, chọc cho vô số đại lão phải khom lưng vì nàng ta.