Xuyên Thành Điên Rồ Vạn Người Mê

Chương 29-1

Bóng tối dày đặc lấp đầy những khoảng trống trong màn đêm, bầu trời khổng lồ không có lấy một vì sao, làn sương mỏng càng thêm trong suốt dưới ánh đèn đường.

Tạ Vũ đến hiệu thuốc gần nhất để mua thuốc, đi đi về về cũng chỉ mất mười phút.

Sau khi uống thuốc, Tạ Vũ trông mong nhìn Tống Thính: “Còn đau không?”

Tống Thính: “Tôi mới nuốt xuống thôi, thuốc vẫn chưa bắt đầu phát huy tác dụng.”

Tạ Vũ cởϊ áσ khoác ra, đưa tay ra nắm lấy cổ tay Tống Thính, dè dặt và thận trọng, vì sợ làm Tống Thính bị đau. Ở khuỷu tay phía trên cánh tay phải mảnh mai trắng nõn, chiếc gạc dài bằng lòng bàn tay được quấn dày và tròn. Hắn cúi đầu, áp miệng tới thổi nhẹ vào vết thương.

Luồng không khí ấm nóng chảy vào các khe hở trên miếng gạc, thâm nhập vào kết cấu của da, lan truyền như một dòng điện.

Bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay Tống Thính, hiển nhiên không cần dùng nhiều lực, nhưng lại khiến anh cảm thấy rất khó rút tay ra. Tim đập loạn xạ vài lần, Tống Thính cảm thấy hơi bất thường không rõ lý do, anh cử động những ngón tay cứng ngắc của mình và nói: “Bây giờ không đau lắm đâu, cũng muộn rồi, cậu đi ngủ đi.”

Bên ngoài cửa sổ là một đêm yên tĩnh, màn đêm dảy đặc bị gió lạnh thổi qua làm rung chuyển.

Tạ Vũ

ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu như hồ nước nhìn thanh niên đang im lặng trước mặt, đôi lông mày như hoa đào lộ ra một chút căng thẳng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim Tống Thính run lên, theo bản năng anh muốn che miệng Tạ Vũ lại.

Tuy nhiên, Tạ Vũ đã né tránh hành động của Tống Thính gọi anh: “Anh”.

Tống Thính lúng túng mở to mắt, vội vàng nói: “Có gì ngày mai rồi nói.”

Vừa nói xong, anh mất tự nhiên muốn rụt cánh tay được bàn tay nóng bỏng của hắn nắm chặt.

Nhưng không thể nhúc nhích được dù chỉ là một chút.

Tạ Vũ dùng sức giữ lấy cổ tay Tống Thính, ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời đó, kiên định nói: “Anh, em có thể theo đuổi …”

“Không thể!” Tống Thính nặng nề ngắt lời cậu.

Anh biết Tạ Vũ muốn nói gì, nhưng anh không thể.

“Vì sao chứ?” Mí mắt Tạ Vũ dần chuyển sang màu đỏ sẫm, giọng nói vừa vội vừa không muốn: “Tại sao Phó Nhất làm được, Hứa Hướng Tân cũng có thể. Nhưng em thì lại không?”

Tống Thính tái nhợt nói: “Không vì gì cả.”

Anh không dám nhìn vào mắt Tạ Vũ, cả hai đều đứng yên lại trong phòng khách, một lúc lâu sau, chân bắt đầu tê dại, Tạ Vũ mới chịu buông ra.

Một bầu không khí ngột ngạt bao trùm trong không gian im ắng.

“Em biết rồi.” Mĩ mắt Tạ Vũ cụp xuống, giọng nói hắn trầm xuống chưa từng thấy: “Em không nhắc lại nữa.”

Cái lưng thẳng tắp của người thanh niên hơi khom lại, như thể bị bẻ cong.

Tống Thính yếu ớt mở miệng nói: “Tạ Vũ, chúng ta thực sự không hợp, cậu đừng thích tôi nữa.”

“Có thích hay không là em tự quyết định. Em sẽ không ép buộc anh phải thích em, nhưng trong lòng anh cũng đừng có ý định tính cách sẽ rời xa em như thế nào. Yên tâm đi, chúng ta sẽ gắn bó với nhau cho đến khi chết, về sau anh có muốn yêu hay là kết hôn đi chăng nữa em sẽ bắt anh, bắt anh phải cùng em dây dưa. Anh nhớ cho rõ, chúng ta mới thật sự là trời sinh một cặp.”

……

Tống Thính đứng dậy khi nhận được cuộc gọi của Lương Cẩm Nghệ.

Đầu dây bên kia, Lương Cẩm Nghệ lên tiếng trước: “Alo Thính Thính, nếu anh bị thương ở tay, đừng đến khán phòng để giúp đỡ.”

Tống Thính nói: “Ừm…Đêm qua bốn người kia đã xử sao rồi?”

“Bị nhốt ở đồn cảnh sát rồi.” Giọng Lương Cẩm Nghệ đầy vui mừng: “Trong khi chúng tôi đang ghi chép, có người đến đồn cảnh sát và nói rằng họ là nhân chứng, vì vậy bốn người đã bị bắt lại.”

Nghe đến đây, Tống Thính thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Mọi người đều ổn chứ?”

Lương Cẩm Nghê cười nói: “Không sao đâu, chú cảnh sát còn khen chúng tôi.”

“Còn cô thì sao?”

“Tôi coi như là bị chó đυ.ng vào thôi, vấn đề nhỏ.”

Nói chuyện phiếm một hồi, Tống Thính cúp điện thoại, chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy trên bàn còn có bữa sáng đã nguội lạnh.

Anh đứng bất động, nhớ lại những gì Tạ Vũ đã nói trước khi đi ngủ.

Tống Thính không phải là người thiếu quyết đoán, anh cảm thấy mình không nên mập mờ như vậy với Tạ Vũ, nhưng những lời nói của Tạ Vũ tối hôm qua đã khiến anh nhận ra mối quan hệ giữa mình và Tạ Vũ trở nên quá cứng nhắc, cái gì mà sống chết đều phải gắn bó với nhau, cái gì mà dây dưa nhau mãi không dứt… Tống Thính cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Anh là một người cực kỳ sợ rắc rối, là một người “nhát gan”, khi gặp phải chuyện không thể xử lý hiện tại, phản ứng đầu tiên của anh ta là trốn tránh. Đó là một hành động không được đàn ông cho lắm.

Có lẽ nó cũng được phản ánh từ một phía rằng Tống Thính cũng là một người không có cảm giác an toàn, anh thừa nhận rằng anh đã đứng ở góc độ khác ngay từ đầu và sống trong thế giới tiểu thuyết này, cho dù đó là những ngày mà Tạ Vũ là một con chó liếʍ, hay khi anh rời khỏi nhà họ Tạ, học bên ngoài một mình và kết bạn ... Anh luôn giữ lại một cuốn phim không thể phá vỡ ở thế giới này, tàn nhẫn và hiểu rõ anh sẽ không phù hợp nơi đây.

Nhưng bây giờ, anh bắt đầu có một số cảm xúc khác thường đối với cuốn tiểu thuyết này và đối với Tạ Vũ.

Tống Thính mệt mỏi thả người trên ghế sô pha, bàn tay đặt lên mi mắt, đầu óc quay đi quay lại, rồi một ý nghĩ mà trước đây anh chưa từng có đột nhiên xuất hiện, như thể nó xuất phát từ trái tim anh - anh muốn thay đổi kết cục của Tạ Vũ, muốn cũng Tạ Vũ ở bên nhau.

Không đợi nghĩ tới, ý tưởng phi lý này lập tức bị lật đổ.