Xuyên Thành Điên Rồ Vạn Người Mê

Chương 16-1

Sau khi thu dọn phòng và lau người cho anh xong, Tạ Vũ bế Tống Thính vào trong chăn và trùm kín người lại cho anh. Sau đó mở cửa và bước vào phòng dành cho khách.

Phó Nhất toàn thân cứng ngắc, mồ hôi trên chảy lưng hết đợt này đến lần khác, quần áo nhẹ bên trong cũng ướt đẫm dính vào người rất không thoải mái. Nhưng sắc mặt tái nhợt, đầu óc choáng váng, không khí loãng trong tủ từng chút một mất đi, lúc anh ta sắp ngất đi thì một âm thanh vang lên.

"Rầm"

Cánh cửa tủ quần áo đột nhiên bị đẩy ra. Bị thúc đẩy bởi mong muốn sinh tồn, Phó Nhất dùng cả tay và chân, thậm chí không nhìn thấy ai bên ngoài, cả người đổ ra như một con chó, không ngừng thở hổn hển.

Tạ Vũ đang mặc áo choàng tắm, ôm cánh tay nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, ngưng trọng. Phó Nhất giảm tốc độ, quay mặt đi, đột nhiên một chiếc nhẫn nhỏ màu trắng rơi xuống trước mặt anh ta.

“Nghe lén à.” Tạ Vũ vẻ mặt u ám, nhìn chằm chằm Phó Nhất như thể nhìn chằm chằm vào một vật đã chết: “Phó Nhất, sao tôi không biết anh là loại người như thế này nhỉ?"

Nghe được lời này, trong lòng Phó Nhất vô cùng hỗn loạn, da đầu đột nhiên đau nhói. Anh ta bị Tạ Vũ nắm tóc bắt ngẩng đầu lên, trong vô thức anh ta giãy dụa muốn thoát ra.

Anh ta giương mắt lên, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Tạ Vũ, trong lòng không khỏi rùng mình một cái.

“Tạ, Tạ Vũ, anh sai rồi, em buông anh ra, xin em buông anh ra.” Phó Nhất lên tiếng cầu xin, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp trước mắt. Với gương mặt hoàn mỹ của Tạ Vũ, ánh mắt Phó Nhất dần trở nên si mê: "Anh làm hết chuyện này đều là vì em."

Đèn trên hành lang tỏa ra một chút

ánh sáng. Sắc mặt Tạ Vũ đầy lạnh lùng, trên khuôn mặt tuấn tú lại phi thường lãnh đạm trong ánh đèn mờ ảo: "Vì tôi?"

Phó Nhất lại gật đầu lia lịa: "Anh thích em Tạ Vũ, anh đã thích em từ rất lâu rồi."

Tạ Vũ ngồi xổm xuống, môi đỏ mọng vẽ một đường vòng cung đầy tàn nhẫn, chậm rãi nói: " Nửa năm trước, sản nghiệp Phó gia của các người xảy ra vấn đề, sau đó anh liền đi tiếp cận Tống Thính. Có phải định nói đây là trùng hợp?"

Bị hắn chân chính tàn nhẫn tiết lộ mục đích, vẻ mặt anh ta dùng để ngụy trang rốt cuộc cũng không dùng được vào lúc này, Phó Nhất nhàn nhạt giải thích: "Anh đều là vì em, anh tiếp cận Tống Thính vì anh muốn gần gũi với em ... "

Anh ta chưa kịp nói xong, Tạ Vũ đã ôm đầu Phó Nhất và đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, khiến Phó Nhất hoa hết cả mắt. Chất lỏng ấm nóng chảy từ trán xuống mắt.

“Có ghê tởm không?” Vẻ mặt Tạ Vũ càng ngày càng lạnh, chán ghét mà buông tay ra: “Ở đây, tôi không muốn dọn dẹp cho anh, đứng dậy, cút đi. Mang theo cả cái máy nghe lén ghê tởm của anh nữa."

Tống Thính ngủ ở phòng đối diện, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết gì cho đến khi một cơ thể ấm áp ôm lấy anh sau lưng.

Tạ Vũ hôn lên mi mắt anh, ấm áp nói: "Anh ơi, ngủ tiếp đi."

Tạ Vũ nhìn thẳng vào khuôn mặt đang say ngủ của Tống Thính, ánh mắt đầy si mê, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tóc mái rơi trên trán Tống Thính. Làm tất cả các đường nét trên khuôn mặt đều lộ ra trong tầm mắt: "Đồ ngốc, bị người khác lừa cũng không biết."

Trong đêm đen, ký ức chợt được kéo về một thời điểm quen thuộc.

Khi Tống Thính lần đầu tiên đến nhà hắn, Tạ Vũ đã cảm thấy chán ghét đứa trẻ hơn mình hai tuổi này. Vì người kia luôn đi theo sau hắn như kẹo mạch nha, đuổi không đi mắng cũng không đi.

Nhưng một khi Tạ Vũ nói nặng lời, Tống Thính cũng không phản bác, chỉ cúi đầu không dám ngẩng lên, lẳng lặng đi theo phía sau.

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Tạ Vũ tự ngẫm lại bản thân, nhưng vị thiếu gia kiêu ngạo họ Tạ chưa bao giờ xin lỗi.

Hắn lòng và lòng vòng đi mua trà sữa, rồi lặng lẽ quan sát Tống Thính ở cách đó không xa. Thấy “Kẹo mạch nha” đang lấy tay áo lau mắt, dáng người gầy gò, đáng thương vô cùng.

Tạ Dịch cảm thấy Tống Thính rất giống cái gì đó, không hiểu tại sao trái tim lại như có bàn tay thô bạo véo một cái, đầy chua xót. Cảm giác đau đớn khó chịu, hoàn toàn không còn cảm giác sảng khoái sau khi bắt nạt người khác nữa.

Sau đó, Tạ Vũ vô tình nhìn thấy Tống Thính đang cho những con mèo hoang trong trường ăn. Một người một mèo, ánh mắt sáng ngời, đẹp vô ngần.

Từ đó Tạ Vũ biết rằng Tống Thính giống như con mèo hoang màu xám, cô đơn và lẻ loi, nhưng sau khi Tống Thính nhìn thấy hắn, sẽ không nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời ấy nữa.

Vì vậy, dần dần Tạ Vũ không còn nói xấu Tống Thính nữa. Tuy rằng hắn vẫn giữ khí phách cao ngạo của một thiếu gia nhưng trong lòng hắn đã có Tống Thính, xếp anh vào phạm trù người nhà.

Ánh mắt Tạ Vũ trầm xuống, trong bóng tối nhìn không rõ vết sâu nông trên cổ Tống Thính. Hắn ôm lấy Tống Thính vào trong lòng chậm rãi ấp ủ từng đợt hơi ấm.

Nhưng nếu Tống Thính biết Tạ Vũ đang nghĩ gì, anh sẽ rất sốc. Bởi vì theo quan điểm của Tống Thính, điều đó hoàn toàn trái ngược lại.

Về việc làm người cho chó liếʍ, có thể nói Tống Thính là người rất giỏi. Nói thẳng ra, Tống Thính coi việc "làm chó liếʍ cho Tạ Vũ" là công việc. Hắn thích yêu ai tùy hắn, việc này hoàn toàn không liên quan đến anh.

Điều ấy thể hiện việc mỗi lần Tạ Vũ nói, Tống Thính sẽ nghe trôi tuột từ tai phải qua tai trái. Vì vậy, khi Tạ Vũ mắng anh, mắt anh sẽ long lanh chỉ chực khóc, làm cho hắn mắng cũng không dám mắng. Lý do cũng đơn giản thế, chứ cũng không có ý gì khác.

Nhưng chỉ là một sự hiểu lầm như vậy đã khiến Tạ Vũ dần dần thân thiết với Tống Thính, điểm mấu chốt của hắn lại lùi xa một chút, cho đến bây giờ hắn lại thích việc làʍ t̠ìиɦ với Tống Thính.

Vào buổi chiều ngày hôm sau, Tống Thính thức dậy, chiếc chăn bên cạnh anh đã trống không. Anh ta rút tay ra, chết lặng hồi lâu nghĩ lại hôm qua Tạ Vũ thế mà lại ôm anh ngủ.

Tống Thính lấy điện thoại dưới gối ra, bất ngờ là, có hai tin nhắn WeChat từ Phó Nhất.

【Hai tin nhắn】Từ:

【Phó Nhất】

【Phó Nhất】