Xuyên Thành Điên Rồ Vạn Người Mê

Chương 13-1

Cả người Tống Thính hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng không biết đào đâu ra sức, một cước đá văng Tạ Vũ còn đang ở giữa hai chân, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà nhảy xuống, nhặt cái quần nằm trên mặt đất, cứ như chạy trốn mà ra khỏi phòng bếp, cầm lấy di động ở phòng khách rồi trốn vào phòng mình.

Tạ Vũ bị đá cho ngồi bệt dưới đất, bờ môi đỏ tươi còn phiếm ánh nước bóng loáng, trơ mắt nhìn Tống Thính đầu cũng không thèm quay lại mà chạy đi, một lúc sau mới muộn màng ý thức được rồi đứng lên, dọn dẹp chỗ bát trong bồn rửa.

Ở trong phòng, Tống Thính sau khi luống cuống tay chân xỏ quần vào, mới ấn nhận cuộc gọi.

Trần Kính Chi đợi một lúc lâu thì điện thoại mới được kết nối: “Alo, Thính Thính à, cậu đang làm gì thế? Sao lâu vậy mới ấn nhận cuộc gọi?”

Gương mặt Tống Thính còn đang nóng bừng, ấp a ấp úng mà giải thích: “Vừa, vừa rồi đang rửa bát, cậu gọi tới có chuyện gì à?”

“Lúc chiều tôi có nhận được cuộc gọi, band nhạc bên kia người ta nói vẫn muốn sửa lại vì có thêm ít ý tưởng mới, người đại diện bên bọn họ dự định triển khai một cuộc họp, để cùng thảo luận với chúng ta xem cụ thể nên làm gì.” Trần Kính Chi nói.

“Vậy bọn họ có nói là khi nào sẽ mở họp không?” Tống Thính hỏi.

Trần Kính Chi đáp: “Chiều ngày mai, cậu cứ đến trường đi, rồi bọn họ sẽ sắp xếp xe tới đưa đón.”

“Được.”

Sau khi nói xong, Tống Thính đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì bỗng nhiên Trần Kính Chi lại mở miệng: “Thính Thính, ờm thì …”

“Sao vậy?”

“Ờm thì, gần đây Phó Nhất có tới tìm cậu không?”

Trần Kính Chi vừa nói, Tống Thính mới nhớ ra, sau khi cùng Phó Nhất ăn bữa sáng ngày hôm đó, hai người chưa từng gặp mặt nhau, cũng không hề nói chuyện một câu nào.

Tống Thính nói: “Hai ngày trước mới cùng ăn với nhau bữa cơm, làm sao vậy?”

Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Kính Chi ấp úng, vòng vo cả buổi trời, Tống Thính không nghe rõ một chữ: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì thế?”

Đối diện với tầm mắt nóng cháy của Chu Khả và Mập Mạp, Trần Kính Chi cắn răng, cúp điện thoại.

Ba người đang ngồi ở quán nướng.

“Cậu cứ thế mà cúp máy?!” Chu Khả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, căm giận uống một hớp bia.

Trần Kính Chi gõ gõ đầu, ngữ khí trầm thấp: “Chuyện này làm sao mà mở miệng được chứ, với lại sao các cậu không nói cho cậu ấy đi? Lại bắt tôi nói?”

Mập Mạp ném cái thẻ lên bàn, khóe miệng đầy dầu mỡ, nói: “Hình như Thính Thính còn rất thích Phó Nhất, đúng là nói ra thì không hay lắm.”

“Bọn họ quen nhau như thế nào vậy?” Chu Khả hỏi.

Trần Kính Chi nghĩ nghĩ: “Hình như là trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường thì phải, lúc ấy Phó Nhất ở trong hội học sinh, còn Thính Thính thì, bị bọn họ gọi đi hỗ trợ vẽ báo tường, buổi tối hai người lại ăn cơm chung một bàn, bởi vậy liền quen nhau. Quá mấy ngày sau đã nghe nói Phó Nhất đang theo đuổi Thính Thính, phải theo đuổi một thời gian, sau Thính Thính mới đồng ý.”

“Thứ đàn ông cặn bã này!”

Chu Khả ‘bịch’ một tiếng đặt chai bia lên bàn, mắng: “Vô duyên vô cớ đi chà đạp Thính Thính của chúng ta!”

Mập Mạp che đầu lại, suy tư nói: “Vẫn là nên mau chóng nói cho Thính Thính biết thôi, bằng không chúng ta cũng quá không trọng nghĩa.”

Điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Tống Thính nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen ngòm, lẩm bẩm ‘làm cái gì vậy chứ’.

Về sự tình vừa mới phát sinh, Tống Thính cũng không biết nên đối mặt với Tạ Vũ như thế nào, sau khi nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm rửa một lần, liền trở về phòng.

Tạ Vũ tựa vào cánh cửa đằng sau lưng, nghe tiếng bước chân tận lực đè thấp của Tống Thính ở ngoài cửa, đáy mắt hiện lên ý cười, mắt hắn nhìn xuống di động, trên màn hình đang dừng lại giao diện tin nhắn. Ghi chú khung chat là “Phó Nhất”.

【 Phó Nhất 】: Tiểu Tạ, bây giờ em có ở trường không? Anh trai em bảo anh tới lấy ít đồ cho em

Tạ Vũ rũ mắt gõ tin nhắn gửi lại.

【X*】: Tôi không trọ ở trường

(*: Chữ Tạ trong tiếng Trung là Xiè 谢)

【 Phó Nhất 】: Không trọ ở trường? Một mình em tự thuê nhà trọ ở bên ngoài à?

【X】: Ở chỗ của anh hai

Đợi một lúc đối phương mới nhắn đến.

【 Phó Nhất 】: Em đang ở nhà của Thính Thính??

Tạ Vũ ôm gối đầu, nhìn liếc qua tin nhắn kia, tiện tay gửi lại chữ “Ừ” rồi đi ra ngoài, sau đó thu liễm nét lạnh lẽo nơi đáy mắt, mới đưa tay mở cửa phòng đối diện ra.