Xuyên Thành Điên Rồ Vạn Người Mê

Chương 12-1

"Theo như tôi biết, thì do Tạ Vũ đánh nhau xong rồi mang hai bạn học vào bệnh viện." Chủ nhiệm nhìn Tống Thính cùng người đàn ông kia.

Thư kí vỗ vào vai Tống Thính một cái, người đàn ông nhanh chóng đứng lên che chắn cho anh, "Thưa thầy, là Tạ Vũ đánh người, tiền viện phí sẽ do tôi lo liệu."

Chủ nhiệm lại nói: "Đây không phải vấn đề chính. Mà là đám học sinh đánh nhau bên ngoài trường, cũng không có chứng cứ, mà các thầy giáo cũng không nắm rõ tình huống, nhưng hậu quả cũng không nhỏ, do có nhiều bạn học ở bên ngoài...cũng nhìn thấy, vậy nên..."

Thư kí liền gật đầu, tỏ ý đã hiểu, vội vàng nói: "Phiền thầy rồi."

"Thầy." Giọng nói của Tạ Vũ bỗng nhiên vang lên.

Ba người liền không hẹn mà nhìn lại.

Tạ Vũ tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hình bóng đứng yên lặng đằng sau thư ký, con ngươi cũng bất giác sáng lên, "Em có thể đổi phòng ở ký túc xá không?"

Chủ nhiệm liền có chút ngơ ngác: "Sao vậy? Sao lại đổi phòng?"

Tạ Vũ lãnh đạm nói: "À, vì em sợ ma, nên không muốn ở một mình."

Thư ký: "..."

Tống Thính: "..."

Chủ nhiệm: "Muốn đổi phòng ký túc sao, chuyện này chưa từng xảy ra, cậu không phải chỉ mới ở hai ngày mà đã ném đồ ra cửa sổ hoài sao?"

Thư ký vừa nghe thấy liền hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Chủ nhiệm liền nói: "Cậu ấy chưa nói với hai người sao?"

Cho dù không có số liệu chính xác, thì từ khi Tạ Vũ ở phòng đó đến nay, đã ném bốn cái áo khoác, ba cái quần, năm cuốn sách chuyên ngành...

Chủ nhiệm liền có chút đau đầu: "Cho dù có đổi phòng, thì mọi chuyện sẽ không dừng lại."

Tạ Vũ khoanh tay, ánh mắt liếc qua mái tóc xoăn tít của chủ nhiệm, khóe miệng nở ra một nụ cười thản nhiên, "Không còn cách nào khác, ai bảo người khác chê đồ của em chứ."

Chủ nhiệm: "?"

Thư ký cũng im lặng nắm lấy ống tay áo, làm bộ như không nghe thấy gì.

Cho dù Tống Thính không ngẩng đầu lên thì cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tạ Vũ đang nhìn mình, anh liền ngẩng đầu lên, bất lực nói: "Cho cậu ấy chuyển ra ngoài ở với tôi."

Tạ Vũ liền nhíu mày, "Sao vậy, không phải anh không hoan nghênh em sao?"

Tống Thính: "Không có."

Nghe thấy lời này, mắt Tạ Vũ liền sáng lên, đẩy thư ký ra, ôm lấy vai của Tống Thính.

Mùi hương từ người Tạ Vũ xộc vào khoang mũi của Tống Thính, thân thể ấm áp của hắn dán chặt lên người anh, cằm đặt vào bả vai anh làm Tống Thính có chút nhột, cũng khiến anh có chút mất tự nhiên mà đẩy đẩy vai hắn.

Tạ Vũ liền hôn một cái vào sau tai của Tống Thính, sau đó liền rời khỏi người anh, đứng thẳng lên, "Quyết định vậy đi, bây giờ em trở về dọn đồ."

Tống Thính bị hành động bất ngờ của Tạ Vũ làm cho giật mình, liền chột dạ nhìn thư ký cùng chủ nhiệm, phát hiện bọn họ không chú ý liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau câu nói của Tạ Vũ, thư ký liền chở hắn về trường học thu dọn đồ đạc, sau đó đưa Tống Thính cùng Tạ Vũ về nhà anh, nhìn hai người một cái rồi mới quay về công ty.

"Sau này cậu ngủ ở đây." Tống Thính mở cửa phòng dành cho khách ra, "Nơi này không rộng như nhà họ Tạ, nếu không quen thì cậu về nhà mà ở đi."

Trước khi Tống Thính rời đi, Tạ Vũ liền vỗ một cái lên mông anh, sau đó giống hệt như một con lười, dính lên người Tống Thính, lại giở giọng nũng nịu ra: "Anh, em nhớ anh lắm, anh không nhớ em sao? Chậc, nếu anh không nói, tức là không nhớ rồi."

Tống Thính nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Tạ Vũ, vậy nên cả người đều dựa vào lòng của hắn.

Tạ Vũ không chạm vào Tống Thính, rõ ràng ngày đó hai người li biệt có chút không vui, trong lòng Tống Thính vẫn còn một vết đau trong lòng, Tạ Vũ cũng không thể làm như không có gì xảy ra.

"Tay em đau quá, anh." Thanh âm của Tạ Vũ mềm mại, ngữ điệu lại ngọt ngào, từng chút từng chút truyền vào trong lỗ tai Tống Thính.

"Sao thế? Sao lại đau?" Tống Thính có chút khó hiểu, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tạ Vũ liền nâng cánh tay lên, mu bàn tay hiện ra trước mắt anh, "Nhìn nè."

Tống Thính cúi đầu, nhìn thấy cánh tay thon dài trước mắt, mu bàn tay trắng nõn hiện ra từng mảng hồng hồng, cũng có vài vết trầy trên đó, nhìn rất đáng sợ, khiến người ta cũng cảm thấy đau dùm.

"Sao thành ra thế này?" Tống Thính cầm tay Tạ Vũ lên xem một chút, sau đó xoay người đi tìm hộp thuốc.

Tạ Vũ cũng đi sau lưng Tống Thính, giữa hai bọn họ không hề có một khoảng cách nào, "Là do em đánh nhau với bọn họ."

"Bọn họ đánh cậu?!" Tống Thính có chút khϊếp đảm.

Tạ Vũ liền lắc đầu, "Không, là do em đánh hai người đó, nên mới bị thương."

Tống Thính: "...A, sao lại hơn thua vậy."

Tạ Vũ cong cong đuôi mắt hồ ly lên, "Là không để bị thua thiệt."

Tống Thính dùng kẹp gấp bông gòn nhẹ nhàng xức vào chỗ vết thương, Tạ Vũ dùng tay còn lại chống cằm, nhìn Tống Thính không chớp mắt, trong mắt đen nháy của hắn hiện lên nét ôn nhu nhìn anh, mí mắt cũng dịu dàng mà hạ xuống, ngũ quan trên khuôn mặt cũng trở nên dịu xuống, không hề có chút hung tợn nào, nhìn qua một cái sẽ không thấy có chút bất thường nào, nhưng nhìn lâu sẽ thấy gương mặt này đang ngập tràn vẻ ôn nhu.

"Anh." Tạ Vũ nhẹ nhàng nói.

Tống Thính liền "ừ" một tiếng.

"Em là người đầu tiên ở nhà anh đúng không?" Tạ Vũ hỏi.

Tống Thính gật đầu.

Tạ Vũ liền hỏi tiếp: "Phó Nhất có từng ở đây không?"

Tống Thính: "Chưa từng."

Ngón tay thon dài lại nhanh chóng cong lại, Tạ Vũ chăm chú quan sát Tống Thính, trong lòng hệt như ngọn núi lửa sắp bùng nổ, hệt như có dung nham sắp phun trào.

"Anh." Tạ Vũ lại gọi.

Tạ Vũ nhìn thẳng vào Tống Thính, ánh mắt lạnh lùng thường ngày nhìn người ngoài nay lại giống như băng tan, từng tia ấm áp hiện ra, "Anh có thể thích em không?"

Động tác tay của Tống Thính liền dừng lại, anh vứt rác vào thùng, đóng chặt nắp bình thuốc lại, "Ngồi đây uống thuốc đi, tôi đi mua giường cho cậu."

Sau câu nói của Tống Thính, không còn tiếng động nào phát ra từ phòng khách nữa.