Xuyên Thành Điên Rồ Vạn Người Mê

Chương 11-1

Buổi chiều, Tống Thính đi đến phòng vẽ của Trần Kính Chi ở trong trường, lúc mở cửa ra, trong phòng còn có mấy người khác, nhưng bọn họ đều biết nhau, ba bốn người ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ hình vuông.

"Tiểu Thính, tới đây, ngồi xuống đây này." Trần Kính Chi vẫy vẫy tay với Tống Thính.

Tống Thính cũng chào hỏi mọi người một câu, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Trần Kính Chi.

Tất cả mọi người đều đã đến, Trần Kính Chi liền hắng giọng mội cái, nói:

"Nói chung là, hai người trước chị tôi đến tìm tôi, muốn tôi giúp chị ấy trang trí sân khấu, nó được biểu diễn bên bờ biển."

Một nữ sinh tóc ngắn ngồi đối diện liền hỏi Trần Kính Chi: "Biểu diễn bên bờ biển? Là buổi biểu diễn mùa hè lặng im sao?

Trần Kính Chi liền gật đầu.

Mập mạp ngồi bên cạnh Tống Thính cau mày, khó hiểu hỏi: "Trò gì vậy? Mùa hè lặng im? Chưa từng nghe đến luôn đó, Tống Thính cậu có biết không?"

Tống Thính lắc đầu, tỏ ý không biết.

Nữ sinh tóc ngắn tên Chu Khả, cô cũng không ngại giải thích, liền dương dương tự đắc nói:

"Mùa hè lặng im là tên một ban nhạc, bọn họ chiếm một lượng fan khá lớn, mấy năm nay phát triển cực kỳ tốt, hơn nữa còn tạo nên rất nhiều bài hit, ban nhạc danh tiếng vậy tất nhiên ai cũng phải biết. Mà lần trước hội học sinh cũng có làm khảo sát rồi đúng không? Hơn phân nữa trường ta đều thích bọn họ.

Mập mạp nghe xong cũng lẩm bẩm:

"Ai cũng biết sao? Nhưng tôi không biết! Tống Thính cũng không!"

"A, cậu có phải muốn..."

"Được rồi được rồi, dừng lại đi!" Trần Kính Chi vội cắt đứt lời của hai người, nói:

"Chúng ta đến đây để bàn công việc, không phải đến để gây gổ."

Thấy mập mạp cùng Chu Khả không gây gổ nữa, Trần Kính Chi mới nói:

"Lần này ban nhạc sẽ biểu diễn tại bãi biển, bọn họ cho chúng ta chủ đề là màu xanh da trời, ban nhạc nói lúc hạ màn, sẽ có một tấm vải được vẽ hạ xuống, chúng ta sẽ là người vẽ lên nói, mọi người thấy nên vẽ thế nào?"

Chu Khả nói: "Ở bãi biển thì vẽ biển đi, biển vào ban đêm."

"Cũng được." Trần Kính Chi gật đầu, "Còn ý kiến nào nữa không?"

Tống Thính nói: "Trừ màu xanh da trời chúng ta còn được dùng màu sắc nào nữa không?"

Trần Kính Chi đáp lại: "Chỉ cần phần lớn là màu xanh da trời là được."

Tống Thính liền gật đầu: "Vậy sao không làm màu sắc tương phản, màu xanh da trời cùng màu đỏ, màu đỏ của hoa hồng, còn xung quanh thì dùng màu xanh da trời."

Anh vừa nói vừa cầm bút lên, vẽ phác họa lên tờ giấy trên bàn.

Nét bút chì nhanh chóng họa nên một cành hoa hồng, cánh hoa được mở rộng ra, từng giọt nước rơi xuống, giọt nước theo cánh hoa mà trượt xuống tạo thành một dùng dáng giọt nước đúng điệu.

Tống Thình dùng bút phác họa bông hoa, nói: "Hoa thì màu đỏ, xung quanh thì tô màu xanh lam, bối cảnh bên ngoài trời đã là màu xanh da trời rồi."

Trần Kính Chi liền suy nghĩ một chút: "Gửi bản nháp cho tôi, tôi sẽ cho ban nhạc xem một chút. Trước mắt cứ theo phương án này đi."

Mập mạp hỏi: "Chúng ta vẽ lên vải thôi phải không?"

Trần Kính Chi đáp lời: "Không, còn chỗ khác nữa. Nhưng mà cứ phải hoàn thành bức tranh trên vải trước, tuần tới ban nhạc sẽ ra mắt rồi."

Chu Khả liền lên tiếng, hỏi: "Vậy chúng ta có thể ở đó nhìn ban nhạc biểu diễn không? Tôi thật sự thích lãnh đạo ban nhạc đó!"

"Có thể."

Mấy người trò chuyện một chút, đề tài liền đã lệch đi quá xa.

Mập mạp từ trong túi lấy ra mọt nắm hạt dưa: "Tôi không tin, người lãnh đạo ban nhạc đó chắc chắn không phải người tốt, cậu cũng chỉ là xem qua màn ảnh mà hâm mộ thôi."

"Màn ảnh cái rắm!" Chu Khả liền mắng: "Thật sự rất đẹp! Người ta chính là kiểu thích đi săn đó!"

Cô vừa nói, vừa tước đoạt hạt dưa trong tay mập mạp.

Trần Kính Chi cũng đang cắn hạt dưa: "Cậu thích người đó bao lâu rồi?"

Chu Khả suy nghĩ một chút, nói: "Không đến một tháng."

"Nữ sinh cuồng idol, thật là bê tha."

Mập mạp trêu cô: "Cậu ta trước đây nói với tôi là có thích người ở dưới lầu, không hiểu sao một hồi cũng tìm xuống dưới nhà anh bạn dưới lầu."

Chu Khả đánh một cái vào ót mập mạp, chợt nhớ tới điều gì:

"Mà mọi người biết không? Trường chúng ta mới xuất hiện một nam sinh dáng vẻ rất điển trai đó."

Mập mạp vỗ tay một cái làm mấy cái vỏ dưa cũng bay lên: "Cậu định húp người ta hả? Trời má ơi ghê quá."

Trần Kính Chi cũng nói: "Thật hiếm thấy, từ trong miệng cậu mà cũng nói được ai đẹp sao, trừ đám người trong giới giải trí."

Chu Khả thở dài: "Nhưng mà nhìn thật kỷ dáng vẻ của cậu ta, nói thế nào nhỉ? So với hoa khôi trường thì còn đẹp hơn."

Tống Thính đang cắn hạt dưa cũng ngừng lại một chút: "Cậu có chắc chắn là học sinh trường ta không?"

Chu Khả gật đầu: "Đúng mà, ngay tại phòng giáo vụ, lúc tôi đưa tài liệu cho thầy thì thấy. Hình như cậu ta là trao đổi sinh, nên trước kia chưa từng thấy."

Tống Thính cảm thấy hạt dưa cũng không còn ngon nữa, trong lòng cũng đoán được chút gì rồi.

Mập mạp: "Cậu biết gì sao?"

Chu Khả: "Tôi nghe bạn tôi nói, là trao đổi sinh năm hai, nghe nói vừa đến trường chúng ta đã biến gió thành bão."

Trần Kính Chi: "Tiếp đi."

Chu Khả: "Tần Mộ, cậu biết không?"

Mập mạp: "Biết, mà hiện vẫn đang còn có điều chỉnh gì đó, cơ mà không phải cậu ta có bạn gái rồi sao?"

"Chia tay rồi." Chu Khả thờ ơ nói: "Hơn nữa còn bị cong."

Trần Kính Chi: "!"

Mập mạp: "!"

Chu Khả: "Bạn gái chia tay cậu ta sau đó theo đuổi trao đổi sinh rồi."

Cô còn nói thêm: "Không biết mọi người đã biết chưa nhỉ? Cậu ta là con nhà giàu, là công tử bột, chăm chỉ học hành, còn hàng vạn cái đuôi đằng sau theo chân cậu ta lên tận giường."

Mập mạp liền có chút cảm khái: "Cậu ta rốt cuộc là người như thế nào?"

Tống Thính chỉ im lặng lắng nghe, trong lòng liền nghĩ, vạn người mê muội sao, đây chính là cái gọi là mị lực, hệt như một cách bug game vậy.

Chu Khả lại nói không ngừng, những người theo sau trao đổi sinh còn rất rất nhiều.

"Nhưng mà cậu ta đã đánh nhau." Chu Khả nói Tiếp, "Hơn nữa còn nhập viện."

Trần Kính Chi: "Sao vậy?"

Chu Khả: "Bởi vì tình dịch thôi, mới vừa đánh nhau hôm qua."

Mập mạp: "Ai mang ai vào bệnh viện thế?"

Chu Khả: "Là trao đổi sinh vác hai người đánh cậu ta vào bệnh viện. Một người gãy tay, một gãy chân."

Trần Kính Chi: "A."

Tống Thính nghe xong liền ngẩng đầu lên, "Cậu ta đánh người ta sao?"