Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 47: Nó Là Sự Thật, Hắn Dám Khẳng Định Đó Là Sự Thật

"Ngô lão, ta muốn lấy một ít phế thổ trở về thử nghiệm xem, có được hay không?"

Ngô lão bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn kỹ đống phế thổ đó đi, bên trên chẳng có nổi một cọng cỏ dại! Ai, đi thôi đi thôi... Thật sự là không đυ.ng tường Nam, không chịu quay đầu!"

Giang Nhất Ninh nở nụ cười, cỏ dại không mọc được, nghĩa là nơi này chắc chắn có cục đất xám kia!

Vì sao hắn lại dám chắc như vậy?

Cũng vì mấy ngày nay, sau khi hắn đào cục đất xám đi, chuyển qua một nơi khác tiếp tục chôn xuống, tới ngày hôm sau, lúc ra quan sát, sẽ phát hiện cỏ cây chung quanh nơi chôn cũ xuất hiện xu hướng lụi tàn!

Giang Nhất Ninh đứng trước đống phế thổ kia, tụ khí vào mắt, ngay sau đó hắn bắt đầu ngưng tụ mười đạo kiếm cương, bắt đầu đào xới...

Ngô lão vội vàng ngăn cản: "Ai ai ~ ngươi phải nhắm chuẩn một vị trí rồi hãy đào, đừng đào hết cả chung quanh như vậy."

Giang Nhất Ninh cười gượng: "Ngô lão, ta không có tùy tiện làm thử đâu, mà muốn chọn phần đất ở sâu bên dưới một chút!"

Ngô lão bất đắc dĩ: "Được, tùy ngươi, nhưng nhớ giữ cho động tĩnh nhỏ chút, đừng làm chỗ đất này tung tóe ra khắp nơi..."

Tiếp theo Ngô lão lại nói: "Ngươi có biết, vì sao chúng ta không xử lý chỗ phế thổ này không?"

Giang Nhất Ninh nhìn về phía Ngô lão, chẳng lẽ Luyện Đan phong cũng phát hiện ra cục đất xám?

Ngô lão tự mình hỏi tự mình giải thích: "Nghe đồn, khi tính chất của chỗ phế thổ bị linh phì xâm nhiễm trong thời gian dài này sinh ra dị biến, nó có thể sinh ra trân bảo!"

Giang Nhất Ninh sửng sốt: "Trân bảo?"

"Đây chỉ là lời đồn đại do các vị Thanh Vân tiền bối lưu lại thôi, nhưng chúng ta chờ đợi từ lâu rồi, vẫn chưa từng thấy trời giáng linh vận... Cũng không biết lời đồn này có phải là sự thật hay không?"

Giang Nhất Ninh kích động. Nó là sự thật, hắn dám khẳng định nó là sự thật !

Không, phải nói là vô cùng khẳng định, bởi vì cục đất xám trong tay hắn đã thành công tăng giá trị trưởng thành rồi!

Giang Nhất Ninh thật cẩn thận hỏi: “Vậy linh vật, kỳ bảo thì sao? Mọi người có phát hiện ra thứ gì khác hay không?"

Ngô lão lắc đầu: "Đại khái là hơn ba trăm năm về trước, chúng ta đã từng sắp xếp đệ tử tìm kiếm rồi nhưng không thu hoạch được gì!"

Giang Nhất Ninh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Cho đệ tử tìm kiếm ư?

Hắn có chút khinh thường cách làm này.

Phải biết rằng ngay khi hắn vừa phát hiện ra cục đất xám, đã đưa nó đến trước mặt sư tôn nhờ kiểm tra hộ. Ngay cả sư tôn của hắn còn tưởng nó là thổ nhưỡng bình thường, mãi sau đó, khi hắn lặp đi lặp lại nhắc nhở, nàng mới phát hiện ra sự khác thường của khối thổ nhưỡng kia...

Nàng còn vậy, thử hỏi đám đệ tử bình thường kia có thể phân biệt được ư?

Giang Nhất Ninh tiếp tục đào đất.

Vì mục tiêu không phá hư những cục đất xám có thể tồn tại, hắn đã cố gắng hết mức điều khiển kiếm cương cẩn thận đào đào... Đây chính là một công trình thế kỷ.

Một lát sau, Ngô lão chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa, lập tức phẩy tay nói: "Tiểu tử ngươi thật là… cứ tùy tiện lấy một chút phế thổ là được, còn ngàn chọn vạn tuyển, thực sự cho rằng mình có thể trồng ra cái gì từ đống này ư?”

Giang Nhất Ninh cười gượng: "Nếu đã quyết tâm nếm thử một phen, đương nhiên phải chọn chỗ nào tốt nhất rồi, nếu người bận thì đi trước đi?"

"Yên tâm, ta sẽ không đυ.ng vào bất cứ thứ gì khác trong Dược viên!"

"Hừ, ta đâu có sợ chuyện đó, có cho ngươi thêm lá gan nữa ngươi cũng không dám... Được, tự ngươi từ từ đào đi, ta không rảnh để ở đây cùng ngươi. Mà nhớ này, đừng đào tung tóe khiến khắp nơi quanh đây đều là phế thổ!"

Ngô lão nói xong, hai tay đặt sau lưng, từ từ bước đi...

"Ngô lão cứ yên tâm, ta làm xong sẽ thu dọn cho nó quay về bên trên đống đất kia!" Giang Nhất Ninh mỉm cười, lão làm như vậy càng tiện cho hắn hơn...

Suốt một ngày, Giang Nhất Ninh mới đào được một phần mười đống phế thổ nọ... Ngay tại thời điểm Giang Nhất Ninh bắt đầu cảm thấy hoài nghi nhân sinh, rốt cuộc trong mắt hắn đã xuất hiện độ trưởng thành: 1%!

Giang Nhất Ninh vô cùng mừng rỡ!

Nhưng lần này thổ nhưỡng hắn nhìn thấy không còn là màu xám nữa... Mà là một cục đất nâu, lớn bằng bàn tay!

Là cấp bậc cao hơn ư? ? ?

Giang Nhất Ninh cảm giác trái tim mình đang đập dồn dập!

Hắn nhanh chóng thu thổ bảo này vào nhẫn trữ vật, có chút cảm giác mình vừa trộm đi bảo bối của Luyện Đan phong...

À không, nói chính xác hơn một chút, nó là phế thổ trong mắt các ngươi nhưng lại là bảo bối trong mắt ta!

Chuyện chưa xong, hắn còn cố ý thu thêm hai cục phế thổ khác ở bên cạnh, nhồi vào nhẫn trữ vật.

Trước khi Giang Nhất Ninh rời đi, hắn còn đến Đan đường báo cho Ngô lão một tiếng, chỉ nói sẽ trở về tỉ mỉ thực nghiệm, Ngô lão cũng chẳng thèm hỏi nhiều...