Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 14: Bị Nàng Nhớ Nhung Chắc Chắn Không Phải Chuyện Tốt

Lâm Không buông tay than thở: "Ta có sẵn loại cương phong, không có loại băng hàn chi lực, nhưng ta có thể đi chế tác! Có điều phí tổn hai bộ trận pháp này ít nhất cũng tốn 300 linh thạch, phạm vi ảnh hưởng còn không lớn!"

Giang Nhất Ninh hơi khó xử, lỡ như hai hạt giống kia đều chỉ có thể ươm trồng lên tới trăm năm, thế thì chưa đủ lấy lại vốn.

Hắn quay đầu nhìn nhìn đống Bích Hà Tam Hoa trong linh điền, sau đó cắn răng một cái, nói với Lâm Không: "Không sao cả, phạm vi đủ để khoanh vùng một hai gốc Băng Sơn Tuyết Liên là đủ rồi!"

"Nhưng Lâm sư huynh, lại cần phải làm phiền ngươi thêm... Yên tâm, chỗ này ta đang ươm trồng đều là Bích Hà Tam Hoa, vẫn còn hơn phân nửa bao hạt giống, kể cả khi ta không trồng được Băng Sơn Tuyết Liên, cũng đủ để trả linh thạch cho ngươi!"

Không thủ sáo bạch lang (tay không bắt giặc)!

Hiển nhiên Lâm Không không cho phép bản thân mình tham gia trò may rủi này.

Giang Nhất Ninh vội vàng nói: "Kể cả khi dược thảo trong linh điền không đủ, cùng lắm thì ta tìm sư tôn ta..."

Vừa vặn ngay lúc ấy, Phượng Ngọc Thấm ung dung bước ra khỏi nhà gỗ, duỗi duỗi người.

"Yêu? Đệ tử ngoan của ta, tròn 20 năm rồi, rốt cuộc cũng thấy ngươi chịu kết giao bằng hữu trong Thanh Vân?"

Lâm Không vội vàng kính cẩn nói: "Phượng tiền bối!"

Phượng Ngọc Thấm khoát tay: "Không cần giữ lễ tiết, chẳng mấy khi đệ tử của ta mang bằng hữu đến Thanh Vân phong! Các ngươi cứ tán gẫu đi, ta lướt ra ngoài một chút..."

Lâm Không lập tức lộ ra vẻ mặt táo bón.

Bỗng nhiên hắn lại tới Thanh Trúc phong làm gì chứ? Đây là thực sự muốn góp vào đây mấy trăm linh thạch ư?

Sau đó sắc mặt hắn biến hóa một trận, trong lòng vô cùng rối rắm.

Phải biết rằng, đại danh của Phượng Ngọc Thấm vô cùng vang dội tại Thanh Vân này, mà điểm mấu chốt chính là, vị này không thèm chút ý tới những việc nhỏ nhặt, thậm chí còn có thể tự hạ thân phận ‘ phân rõ phải trái ’ cùng đám tiểu bối.

Bị nàng nhớ nhung chắc chắn không phải chuyện tốt...

Giang Nhất Ninh không tiếng động cười cười, hiển nhiên hắn có lý do để hoài nghi sư phụ đang giúp mình.

Thời gian đi ra chuẩn như vậy mà?

Hắn chỉ cần nhìn vẻ mặt Lâm Không cũng có thể đoán được việc này thành rồi.

Không ngoài dự kiến, tới cuối cùng sau khi Lâm Không thở dài một hơi, lại nhìn qua Giang Nhất Ninh cười khổ nói: "Sư đệ yên tâm, lần này khi ta trở về sẽ chế tạo, làm xong nhất định sẽ mang tới cho ngươi!"

Nói xong hắn lại khẽ cắn môi: "Nhưng cần phải thêm tiền, dù sao ta làm chuyện này cũng có chút phiêu lưu! Một tháng sau, cần phải trả thê, 200 linh thạch!"

Giang Nhất Ninh mở miệng đáp ứng, nếu hắn đã quyết định làm, sẽ không do dự.

Nếu thực sự đào tạo được một gốc Băng Sơn Tuyết Liên ngàn năm, bỏ ra cái gì cũng kiếm được lại…

Sau đó, Lâm Không bắn ra hai thanh mộc kiếm, cắm vào hai bên linh điền, lại đơn giản dạy Giang Nhất Ninh cách bố trí Cách Tuyệt Trận.

Ở vị trí chuôi của mộc kiếm, cần phải đặt vào một viên linh thạch.

Thao tác rất đơn giản.

Chỉ trong nháy mắt, một cái l*иg khí mờ ảo đã hiện lên ở linh điền...

Cực kỳ giống nhà kính phòng ấm, có thể ngăn mưa gió nhưng không chắn ánh mặt trời...

Lâm Không: "Sư đệ, ta đã bày xong trận pháp, ngươi trả lại ta cái kiếm trận ta đưa cho ngươi hồi nãy đi!"

"Hả?" Giang Nhất Ninh nghi hoặc: "Chẳng lẽ sư huynh bố trí cho ta cái bộ kiếm trận đắt giá kia sao?"

Lâm Không xấu hổ cười, tiếp nhận hai thanh mộc kiếm trong tay Giang Nhất Ninh: "Ta về chuẩn bị trận pháp hàn băng cho ngươi trước đây!"



Liên tiếp hai ngày sau, Giang Nhất Ninh đều vất vả cần cù chăm sóc linh điền và sơn trúc!

Sơn trúc ngàn năm vẫn tăng tiến độ cực kỳ ổn định, lúc này độ trưởng thành đã đạt đến 26%!

Mỗi một gốc Bích Hà Tam Hoa ở bên trong linh điền, cũng bị hắn tìm ra lượng phân bón tốt nhất.

Một gốc trưởng thành tốt nhất, đã đạt đến 79%, chỉ cần chờ thêm hai ngày nữa, nó sẽ tiến vào hàng ngũ mười năm!

Ở những vị trí hạt giống chết, Giang Nhất Ninh đã có thể quang minh chính đại một lần nữa gieo hạt giống, ngay trước mặt Ngô lão...

Ngày thứ ba, Lâm Không tới đúng hẹn!

Hắn mang theo hai bộ trận pháp, rất nhanh đã giúp Giang Nhất Ninh bố trí một phen trên mảnh đất trống mới tinh.

Kỳ thật, nói là bố trí, thực ra chỉ có thêm vài thanh mộc kiếm cắm ở bốn phía mà thôi.

Có điều, lượng linh thạch tiêu phí hàng ngày cực lớn, hai bộ trận pháp này cần phải liên tục mở ra, vì vậy mỗi ngày cần hao phí 12 viên linh thạch.

Điều này khiến Giang Nhất Ninh không thể không tìm sư phụ để mượn thêm một chút linh thạch.

Cũng may, Phượng Ngọc Thấm rất ủng hộ sự nghiệp linh điền của hắn.

Chờ đến khi Lâm Không đã làm xong hết thảy, hắn có chút đau lòng nói: "Giang sư đệ, ta đã đập tất cả linh thạch của mình vào đây rồi đó, hai năm kế tiếp có thể an ổn tu luyện hay không, phải trông chờ vào ngươi rồi..."

"Lâm sư huynh, nghe ngươi nói kìa, ta có bảo không trả đâu? Một tháng mà thôi, cứ yên tâm đi!" Giang Nhất Ninh vỗ vỗ bộ ngực.

Sau khi hai người nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Không rời đi...

Hết thảy đã chuẩn bị xong, Giang Nhất Ninh dứt khoát lấy ra 2 hạt giống Băng Sơn Tuyết Liên còn sống.