Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô, rất đẹp, nơi cần gầy thì gầy, nơi cần có thịt thì đầy đặn. Nhất là cặρ √υ' kia, quả thật mềm mại không chịu nổi.
Nếu người phụ nữ kia không phải là hàng xóm, hơn nữa đã có chồng, thì chắc chắn anh sẽ nghĩ mọi cách theo đuổi cô rồi chơi cho đã lại bàn sau.
Hạ Tư Tư hoàn toàn không biết người hàng xóm ngày thường vẻ mặt ôn hòa, lúc này lại đang mơ tưởng cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô. Thời điểm cô về đến nhà, đã hơn ba giờ sáng. Khi cô tắm rửa, mới nhớ ra một vấn đề, nửa đêm nửa hôm hàng xóm ra ngoài làm gì nhỉ.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới cô, vấn đề bây giờ là nên làm thế nào.
Nếu chồng cô biết chuyện cô uống say rồi xảy ra chuyện kia, chưa biết chừng sẽ gϊếŧ chết cô.
Hạ Tư Tư vẫn rất yêu chồng mình, không hề có ý muốn ly hôn.
Hạ Tư Tư nghĩ tới cảnh tượng đó, không kìm được bật khóc. Không chỉ chồng cô sẽ ly hôn với cô mà ba mẹ cô cũng sẽ mắng chửi cô. Tất cả những người thân quen sẽ chỉ trỏ cô và ba mẹ mình.
Hạ Tư Tư cảm thấy tuyệt vọng.
Đầu có cô rất rối bời, cô tắm xong thì đi ngủ, khi buồn thì giấc ngủ rất hữu ích.
Sáng hôm sau khi thức dậy, cô nằm trên giường nhìn trần nhà đến phát ngốc, sau đó cảm giác cơ thể hơi ngứa ngáy, nhất là nơi mẫn cảm kia, ký ức tối qua lại ùa về...
Dù đó là chuyện rất tồi tệ, nhưng cô không cách nào phủ nhận được, thật sự rất thoải mái.
Ngoài mặt cô bình tĩnh nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào, tay trong chăn lại vuốt ve vùng bụng dần dời xuống phía dưới, ngay sau đó lại bò lên hai đỉnh đồi cao vυ't. Dù cô có tự sờ bao nhiêu lần, đều cảm thấy mềm mại không thể tượng tưởng nổi. Thậm chí, cô còn nảy sinh nỗi xót xa cho phận mình, hơi oán hận chồng cô.
Cô có chỗ nào không tốt chứ, tại sao anh lại muốn tìm người phụ nữ khác?
Cô vừa nghĩ vừa xoa nắn, đầṳ ѵú nhanh chóng bị chính mình xoa cứng, càng cứng thì cô càng xoa, lại càng cứng thêm...
Hạ Tư Tư nghĩ tới những chuyện tồi tệ kia, đột nhiên cảm thấy bực bội. Ngay cả niềm vui nho nhỏ này đều chẳng buồn tiếp tục. Sau khi rời giường đánh răng rửa mặt, cô gọi bữa sáng ở bên ngoài.
Có thể là do hôm qua uống rượu lại ngủ khá muộn, nên hôm nay cô tỉnh dậy thì đã hơn mười một giờ. Lúc đồ ăn được giao tới đã mười hai giờ, say rượu xong sẽ để lại di chứng, cô có chút đau đầu.
Vừa mới ăn được một nửa thì chuông cửa vang lên, cô giật mình, không phải chồng cô về đấy chứ?
Cô đi ra mở cửa, nhưng lại trông thấy Trần Phương Kỳ đứng bên ngoài.
Nhìn thấy Trần Phương Kỳ, cô lại tức giận, chắc chắn người phụ nữ này cũng thấy cô bị người ta đưa đi nhưng không hề ngăn lại. Họ làm bạn với nhau đã bao năm, sao Trần Phương Kỳ có thể nhìn cô bị người khác đưa đi chứ?
“Hề hề, hôm nay sắc khí không tệ đó.” Trần Phương Kỳ còn nháy mắt với cô, lúc để cô ấy vào phòng, Hạ Tư Tư mới nhìn thấy cô ấy còn đang xách hai ly trà sữa trên tay.
“Tốt cái gì mà tốt.” Giọng điệu của Hạ Tư Tư hơi cứng ngắc.
“Hê hê, cậu cũng đừng tức giận.” Trần Phương Kỳ đưa trà sữa cho cô, vừa cởi dép vừa nói: “Cảm giác tối qua không tệ chứ nhỉ.”
“Không tệ cái đầu cậu ấy.” Hạ Tư Tư sắp trợn trắng mắt: “Rõ ràng cậu có thể cứu tớ! Cậu còn không biết xấu hổ nói ra câu này, rốt cuộc cậu có coi tớ là bạn không thế?”
“Ai da, đừng giận mà, uống trà sữa trước đi.” Trần Phương Kỳ đã thay dép xong, hai tay khẽ khoác lên vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô đi vào, để cô ngồi xuống sofa rồi mát xa cho cô. Vừa mát xa bờ vai trông thì gầy nhưng khi sờ lên lại rất mềm mại của Hạ Tư Tư, vừa nói: “Tớ làm thế là vì tốt cho cậu thôi, Tề Hạ Kiệt là ông chủ của tớ, cậu có biết không? Anh ấy cũng là người có gia đình rồi, dù có lên giường với cậu nhưng chắc chắn sẽ không nói ra khắp nơi, cậu cứ coi như tình một đêm đi.”
Tuy Hạ Tư Tư người này không rành thế sự, nhưng cũng không phải là đứa ngốc ngây ngô. Tối qua cô tin tưởng Trần Phương Kỳ nên mới uống rượu, ai ngờ cô ấy thế mà lại thật sự trơ mắt nhìn cô bị một người đàn ông vừa mới gặp mặt đưa đi.
Lúc này nghe thấy cô ấy nói như vậy, sao cô có thể không rõ cô ấy có tính toán gì.
“Có phải cậu định lấy tớ ra để lấy lòng ông chủ của cậu không?” Giọng Hạ Tư Tư cực kỳ lạnh lùng.
“Không có chuyện đó đâu.” Trần Phương Kỳ cười tủm tỉm nói: “Chẳng phải cậu từng nói, chồng cậu không chỉ ngày nào cũng càm ràm muốn sinh con, lại còn nɠɵạı ŧìиɧ. Cậu nói xem chồng cậu đã như thế rồi, cậu còn giữ gìn trinh tiết cho anh ta làm gì chứ, anh ta có thể nɠɵạı ŧìиɧ còn cậu thì không được phép à?”
Hạ Tư Tư hất tay cô ấy ra, quay người trừng mắt với cô ấy, nhưng nói lên lời.
“Hơn nữa, chẳng lẽ cậu không có chút nhu cầu nào ở phương diện kia ư?” Lúc này trái lại Trần Phương Kỳ lại tỏ ra cợt nhả nữa: “Với lại, ông chủ của tớ có chỗ nào không tốt chứ? Anh ấy sẽ không đi kể khắp mọi nơi, còn ra tay hào phòng. Các cậu ai sướиɠ của người nấy là xong chuyện rồi. Chỉ cần không bị người khác phát hiện, vậy thì cậu vẫn là con gái nhà lành trong sạch, làm tốt công tác bảo mật là được rồi.”