Tề Hạ Kiệt nghe thấy vậy, nhưng chỉ càng cắm rút nhanh hơn. Tiếng ‘phụt phụt’ ngày càng nhanh và vang dội.
“A, a, a, a!”
Tiếng rêи ɾỉ của Hạ Tư Tư ngày càng nhiều, bởi vì kêu quá lâu nên giọng cô đã bắt đầu khàn khàn, yếu ớt, nhưng cô không thể khống chế được. Nếu không trút bỏ bằng cách hét lên, cô sẽ cảm thấy cả người mình sắp nổ tung bởi kɧoáı ©ảʍ gần như sắp bùng nổ kia.
Dưới tiếng ngâm nga, khàn khàn và yếu ớt của cô, cuối cùng Tề Hạ Kiệt cũng sắp đạt tới cao trào. Nhưng trong quá trình này, Hạ Tư Tư đã phun nước da^ʍ mấy lần. Cơ thể vặn vẹo trước người anh, càng yếu ớt và càng mềm mại.
Cuối cùng một nhát đâm thật mạnh cuối cùng vào trong, Tề Hạ Kiệt bắn thẳng vào trong. Dòng chất lỏng cuồn cuộn rơi lên đường hoa của Hạ Tư Tư. Sau khi cô thất thần giây lát, đùi cũng run lên mấy cái, sau đó cô bỗng ý thức được chất lỏng nóng bỏng kia là gì...
Tề Hạ Kiệt sung sướиɠ xong, nằm bò trên người Hạ Tư Tư nghỉ ngơi giây lát, đã đứng dậy vào phòng tắm định tắm rửa.
Hạ Tư Tư nhận ra người đàn ông xa lạ bắn vào trong cơ thể cô, làm cô sợ tới mức không suy nghĩ được gì, chỉ muốn moi những chất lỏng kia ra khỏi người. Cô nhân lúc người đàn ông vào phòng tắm, vội vàng bò dậy tách hai chân ra rút giấy ở đầu giường rồi chà lau hạ thân của mình.
Cô có hơi khó xử khi không biết làm thế nào để moi đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ra. Cô cắn răng, trực tiếp thò ngón tay vào bên trong, bên trong vừa mềm lại vừa ướt. Đường hoa giống như dán lên ngón tay cô giống giác hút, như thể mời mọc cô nhét vào sâu hơn chút nữa...
Trước đây khi cô tự an ủi, chỉ xoay quanh cửa mình, lần đầu tiên biết cảm giác cắm vào bên trong hóa ra là như thế này...
Hạ Tư Tư thẫn thờ giây lát, cảm giác như vậy hơi chậm. Cô dứt khoát xuống giường, nhảy một chút, cặp bồng đào lắc lư theo đó có hơi nặng. Cô chỉ đành dùng hai tay đỡ lấy ngực mình, sau khi cố định chúng rồi tiếp tục nhảy nhót. Cảm giác được chất lỏng dưới người không ngừng thấm ra, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm đôi chút.
Sau khi cô lau sạch chất lỏng chảy ra từ âʍ đa͙σ, định đi tắm. Nhưng nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cô lại chần chờ giây lát. Nghĩ ngợi một chút, cô mặc luôn quần áo lên, không màng tới việc tắm rửa nữa mà nhanh chóng mặc quần áo tử tế, chạy trốn khỏi nơi này.
Khi ngồi trên taxi, đầu óc Hạ Tư Tư rối bời. Hết thảy mọi chuyện vừa rồi hiện lên sinh động trong đầu cô. Dáng vẻ cây gậy thịt đen hồng kia cắm vào trong miệng cô, hay phía dưới như thể vẫn còn có đồ vật cứng rắn gì đó ở bên trong. Cơ thể vừa mới trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt còn chưa hoàn toàn thả lỏng. Cảm giác tê dại vẫn không ngừng phóng ra cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ như dòng điện chạy qua. Bởi vì hồi tưởng lại quá trình mà bên dưới cô đã trở nên ướt đẫm.
Hạ Tư Tư rất muốn khóc, thậm chí cô bắt đầu cảm thấy người đi đường nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, hình như tài xế cũng đang lén nhìn cô...
Cả một đường kinh hãi trở về đến khu chung cư mình ở, chân cô đã hơi mềm nhũn, ngay cả đi đường cũng có chút gắng gượng. Cô nhanh chóng chạy vào trong thang máy như kẻ trộm, chất lỏng bên dưới đã thấm ướt qυầи ɭóŧ. Cô rất sợ quần mình cũng sẽ bị thấm ướt, nếu bị người khác nhìn thấy, vậy thì xui xẻo rồi.
Khi thang máy đến tầng mười thì đột nhiên dừng lại. Hạ Tư Tư giật mình thon thót, sau đó mới nhớ ra cô sống ở tầng mười. Cánh cửa thang máy mở ra, bên ngoài có một người đàn ông đang đứng. Hạ Tư Tư biết người đàn ông này, đó là hàng xóm của cô, hai người thỉnh thoảng gặp mặt thì sẽ chào hỏi.
Người đàn ông quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt này khiến Hạ Tư Tư cảm thấy hơi kỳ quái. Nhưng cô không rảnh nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy quẫn bách, muốn chạy trốn.
Cô vội vàng đi ra ngoài, nhưng không cẩn thận giẫm phải người đàn ông đang bước vào nên bị vấp một chút. Người đàn ông phản ứng rất nhanh, trở tay vớt cô, cánh tay vòng qua ngực cô đỡ cô lên.
Cánh tay thô tráng, mạnh mẽ của người đàn vừa khéo đè ép lên ngực cô, khiến cô run rẩy.
Nhưng người đàn ông lại trông thấy một mảnh màu trắng mềm mại bị đè ép nơi cổ áo của chiếc váy phía trên bộ ngực, anh không khỏi nhìn nhiều thêm hai cái.
Hạ Tư Tư sợ hãi kêu lên, sau khi được đỡ đứng dậy, cô nhanh chóng đứng vững, miệng nói câu cảm ơn không rõ rồi lại xin lỗi, sau đó nhanh chóng chạy mất.