Một lát sau, một người đàn ông có làn da ngăm đen, cánh tay cơ bắp vạm vỡ đi ra gặp Trần Phương Kỳ. Họ trực tiếp ôm hôn, Hạ Tư Tư nhìn mà trợn mắt há miệng, cô còn liếc nhìn xung quanh, phát hiện người đi đường cũng đã nhìn họ mấy cái. Bỗng chốc, cô cảm thấy hơi xấu hổ, tuy lần này chính mình chỉ nhân tiện bị nhìn.
Trần Phương Kỳ và người có lẽ là bạn trai cô ấy hôn môi xong, mới nhớ ra sự tồn tại của Hạ Tư Tư. Lúc này, họ mới tách ra, gọi cô vào trong chơi.
Sau khi Hạ Tư Tư bước vào bên trong, đã nghe thấy tiếng nhạc. Càng đi sâu vào trong, âm thanh ngày càng lớn, đinh tai nhức óc. Ngay cả vô số ánh đèn màu nhấp nháy, nhưng vẫn không thể soi sáng đại sảnh u tối.
Họ đi xuyên qua hành lang, đến một chỗ ngồi. Hạ Tư Tư thấy hai người họ đã ngồi xuống, chính mình cũng tìm một nơi ngồi xuồng. Ở đây còn có một người đàn ông trông vẻ mặt rất thân thiện.
Âm thanh trong bar quá lớn, hoàn toàn không nghe thấy tiếng giới thiệu bản thân. Nhưng họ vẫn giới thiệu qua loa một chút, sau đó ăn uống, nhún nhảy theo tiếng nhạc.
Mới uống mấy ly rượu xuống bụng, Trần Phương Kỳ và người đàn ông cơ bắp kia đã hôn nhau. Bàn tay của người đàn ông đó trực tiếp thò vào trong cổ áo của Trần Phương Kỳ, duỗi thẳng xuống dưới, túm lấy cặρ √υ' do bằng màn thầu của cô ấy rồi xoa nắn.
Hạ Tư Tư ngơ ngác nhìn họ, không nghĩ tới họ lại chơi lớn như vậy.
Đúng lúc này, người đàn ông có vẻ mặt thân thiện kia đột nhiên xích lại gần Hạ Tư Tư. Cô vốn đã bị dọa sợ càng giật mình hơn, cô trốn tránh sang bên cạnh, có chút kinh hãi liếc nhìn anh.
Người đàn ông có vẻ mặt thân thiện khẽ nở nụ cười xin lỗi lại ngượng ngùng. Hạ Tư Tư cảm thấy có lẽ anh cũng không điên cuồng như vậy, bèn yên tâm hơn đôi chút.
Lúc này, người đàn ông mới tiến lại gần cô, hét một câu bên tai cô: “Anh tên Tề Hạ Kiệt! Vừa rồi không nghe rõ tên của em, em tên là gì?”
Hơi nóng phả ra từ trong miệng người đàn ông, phà toàn bộ lên vành tai của Hạ Tư Tư. Trước giờ, vành tai cô rất nhạy cảm, lúc này ngứa không chịu nổi nên né tránh sang bên cạnh. Sau đó, mới quay đầu nói tên của mình cho anh. Nhưng vì cô đã quen với việc ăn nói nhỏ nhẹ, hét lên cũng không to bao nhiêu. Tề Hạ Kiệt vẫn chưa nghe thấy, nhưng anh vẫn giả bộ đã nghe rõ, sau đó cầm lấy xúc xắc vẽ mấy đường cho Hạ Tư Tư.
Mới đầu, Hạ Tư Tư còn không muốn chơi, cô không biết chơi trò này. Nhưng thấy Trần Phương Kỳ bên kia, người đàn ông cơ bắp đã vén áo cô ấy lên, kéo áσ ɭóŧ rồi liếʍ vυ' cô ấy.
Hạ Tư Tư không dám nhìn nhiều, cô phải tìm chút chuyện gì đó để làm, lúc này mới chơi đùa cùng Tề Hạ Kiệt.
Tề Hạ Kiệt dạy cô cách chơi xong, cố ý thua hai lần, sau đó duy trì tiết tấu thắng hai lần thua một lần, liên tiếp rót bảy tám ly rượu cho Hạ Tư Tư.
Lúc này, bảy tám ly trộn lẫn với rượu trà trong bụng, Hạ Tư Tư có vẻ mơ màng, gần như không mở nổi mắt.
Tề Hạ Kiệt mừng rỡ, anh vừa nhìn thấy cô gái này thì đã biết cô không phải là tay chơi. Nhưng lại chơi cùng với Trần Phương Kỳ nên cũng không chắc lắm. Vì thế, định rót một chút rượu trước rồi mới dẫn đi, ai ngờ còn còn thật sự dễ lừa như vậy, trực tiếp uống say.
Sức uống cũng quá kém đi.
Tề Hạ Kiệt thử ôm eo cô, cơ thể cô mềm mại, choáng váng dựa lên người anh. Vòng eo cực kỳ thon thả, còn mềm mại, anh không nhịn được niết một cái.
“Ưʍ...” Hạ Tư Tư bị sờ phải chỗ ngứa, không khỏi rêи ɾỉ một tiếng.
Tề Hạ Kiệt thấy cô vẫn không có phản ứng gì, bèn ôm eo cô dẫn cô đứng dậy.
Trần Phương Kỳ đang anh anh em em với người đàn ông cơ bắp bên kia thấy hành động này của anh ta, muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục ân ái với bạn giường của cô ấy.