Cửu Phượng Triều Hoàng: Tuyệt Sắc Thú Phi Nghịch Thiên Hạ

Chương 24: Dạ Yến Trong Vương Cung

Dịch: Trần Anh Nhi

***

“Con không cần làm hiền thê từ mẫu đâu! Con có bản lĩnh của nam nhi, cũng muốn xông pha mặt trận gϊếŧ quân Tần!” Như Ý quả quyết nói lớn.

“Con ngoan ngoãn ngồi im trên xe ngựa cho ta!” Bình Nguyên quân phẫn nộ nói, ông vừa nghe thấy con gái bảo muốn xông pha mặt trận thì mặt tái nhợt, lòng sợ phát khϊếp, lo lắng cho Như Ý vô cùng.

“Hừ, cha cứ chờ mà xem, con sẽ bái Phần Nguyệt làm sư phụ, để cho nàng dạy con! Một ngày nào đó con sẽ còn mạnh mẽ hơn nam nhi nhiều!” Như Ý bĩu môi, tức giận thở phì phì nhưng vẫn đành phải chui vào trong xe ngựa.

“Tiểu thư, ngài đừng tức giận nữa. Quân hầu chỉ là vì muốn tốt cho ngài mà thôi.” Nhuỵ nhi che miệng, bật cười hì hì khuyên nhủ.

“Ngươi còn cười được nữa!” Như Ý phẫn nộ nhìn Nhuỵ nhi, “Chốc nữa vào trong cung rồi thì phải cố gắng nhìn cho kỹ xem Trọng Quỳ ờ đâu, ta phải đến lãnh giáo với nàng mới được.”

“Tiểu thư, quân hầu mà biết chuyện này thì ngài sẽ lột da tiểu thư mất.” Nhuỵ nhi vô cùng bất đắc dĩ khuyên can.

“Chỉ cần ngươi không nói, ta cũng không nói thì ông ấy đương nhiên sẽ không biết.” Như Ý đã dứt khoát hạ quyết tâm, từ nay về sau nàng quyết tâm không yếu đuối như này mãi nữa!

Phần Nguyệt còn nhỏ đến vậy mà đã lợi hại như thế, là một thiên tài hàng thật giá thật. Mà Trọng Quỳ cũng vẫn còn nhỏ như thế, Như Ý nàng đương nhiên không thể chần chừ thêm được nữa.

...

Phía trước vương cung của Triệu quốc...

Phong Mạch ghìm lại dây cương, ngựa của hắn và ngựa của Trọng Quỳ cùng nhau dừng lại. Hắn đưa mắt nhìn Trọng Quỳ, nở nụ cười hỏi: “Thế nào? Có thấy vui không?”

“Cũng được đó.” Trọng Quỳ vỗ vỗ bụng của con ngựa này. Quả nhiên ngựa của Vu Ly có khác, đi rất tuyệt, có cơ hội thì nàng muốn thử tự cưỡi ngựa một lần, dù lần này có Phong Mạch dẫn đi nhưng vẫn rất thú vị.

“Sau này chúng ta đến ngoại ô cưỡi ngựa thì ta sẽ dạy ngươi.”

“Không cần đâu.”

Phong Mạch liếc nhìn Trọng Quỳ, “Sao rồi, ngươi vẫn còn ghét ta đấy à? Rốt cục là ngươi bị làm sao vậy?”

Trọng Quỳ tự mình trèo xuống ngựa, trả lời câu hỏi của hắn, “Ta không ghét ngươi, chỉ là ta cũng đã trưởng thành rồi, nhiều chuyện trước kia chưa hiểu thì giờ ta cũng đã hiểu. Ngươi đối xử với ta rất tốt, nhưng lý do mà ngươi đối xử với ta tốt như vậy cũng không đơn giản. Khi ngươi có được thứ mà mình muốn thì ngươi cũng lại vứt bỏ ta mà thôi.”

Phong Mạch ngẩn người, hắn không thể ngờ được rằng nàng sẽ nói những lời như vậy. Nha đầu này từ khi nào lại thông minh tới như vậy đây?

“Ngươi xuống ngựa đi, ta cũng không trách móc gì ngươi cả.” Đứng dưới đất, Trọng Quỳ ngẩng đầu nhìn Phong Mạch rồi nói.

“Hừ, có đôi lúc ta thấy ngươi thật sự rất kỳ quặc. Nếu thật sự trưởng thành rồi thì quá tốt.” Phong Mạch nhảy xuống khỏi lưng ngựa. Hai người cùng nhau đứng chờ trong chốc lát thì Vu Ly cũng đã dẫn theo đoàn xe của Trohng gia tới nơi.

Thanh Đồng vội vàng chạy từ trên kiệu xuống giúp Trọng Quỳ mặc lại y phục nghiêm chỉnh như ban đầu, mà một bên nàng lại vô cùng oán hận lườm nguýt Phong Mạch.

“Mạch công tử cũng thật là, hôm nay là đại tiệc quan trọng đến vậy mà còn dẫn tiểu chủ nhân theo học đòi cưỡi ngựa, để cho biết bao nhiêu người trông thấy như vậy thật sự không tốt chút nào cả.”

“Cứ sống mãi trong khuôn khổ quy chuẩn thì còn gì gọi là vui vẻ chứ?” Phong Mạch vô cùng thờ ơ đáp, “Ta muốn cuộc sống này phải luôn sống một cách vui vẻ phóng khoáng, thế là được.”

Nếu không có nhiều người đang chĩa mắt về đây hóng hớt thì thực sự Trọng Quỳ muốn vỗ tay tung hô Phong Mạch. Cái tên gia hoả này, thế mà nhân sinh quan của hắn lại thật hợp cạ với nàng.

“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta vào cung thôi.” Vu Ly không nói thêm bất cứ một lời nào nữa. Hắn là người đề xuất việc vào cung với Trọng Quỳ đầu tiên, đương nhiên hiện tại cũng sẽ là người dẫn Trọng Quỳ vào trong cung

Mà Phong Mạch thì là người dẫn hai mẹ con Diệp gia cùng nhau tiến vào trong cung.

Sắc trời đã dần tối, bên trong vương cung của Triệu quốc đang tổ chức hát múa vô cùng linh đình, hương rượu thơm phức, tiếng ca hát dễ nghe của các vị ca kỹ từ xa truyền đến. Mà Triệu quốc vương cung tổ chức hoành tráng nhưng vậy cũng là có ý muốn mượn sức cao thủ, nhân tài nên ngoại trừ vương công quý tộc ra thì còn rất nhiều vị cao thủ nổi danh khác, chẳng hạn như Vu Ly là luyện dược sư. Luyện dược sư vô cùng khó gặp, vì thế đãi ngộ đương nhiên cũng tốt cực kỳ.

Phong Mạch thì tương tự như Vu Ly, mà Tiêu Sơ Lâu từ nãy đến giờ một lời cũng không nói, càng không có ai dám tiến lên bắt chuyện với hắn.

Hai mẹ con Diệp gia ngồi ở bên cạnh Phong Mạch rồi đưa mắt quan sát xung quanh, trên gương mặt không thể giấu được vẻ kích động hồ hởi.

“Mẹ, sao con không thấy tỷ tỷ đâu cả?” Diệp Lan San vô cùng nôn nóng cất giọng hỏi.

“Nha đầu ngốc này, con gấp gáp cái gì kia chứ? Tỷ tỷ con có mỹ mạo xuất chúng, đương nhiên cũng được Triệu vương sủng ái, nhất định sẽ xuất hiện cùng với Triệu vương mà thôi.” Tuy bề ngoài thì Diệp phu nhân khuyên can con gái một cách vô cùng trấn định, nhưng trong lòng thì lại nôn nóng muốn chết rồi.

Khó lắm mới có được một cơ hội để gặp lại trưởng nữ của mình, bà ta có thể không kích động được sao? Diệp Lan San cũng gật gật đầu, nghe lời khuyên của Diệp phu nhân thì cũng giống như uống xong một viên thuốc an thần, lập tức trấn tĩnh trở lại.

“Vị thiếu nữ sóng vai cùng Vu Ly công tử là ai? Dung mạo thật sự quá xuất chúng rồi!”

“Hình như là tiểu thư Trọng gia thì phải.”

“Ồ, đó là con gái thương gia đấy à? Nghe đâu mấy ngày trước nàng còn vô cùng hung hăng đuổi mất mấy vị văn nhân ra khỏi Trọng phủ. Đúng là gia thế hèn kém nên cũng chẳng có giáo dưỡng mà.”

Diệp Lan San vừa nghe vậy thì vui sướиɠ như điên, mở miệng chế nhạo: “Muội muội, ngươi nhìn lại mình đi kìa. Đến những người ngoài mà họ cũng đều cảm thấy ngươi không có giáo dưỡng gì cả.”

“Người khác thấy thế nào thì cũng đâu có luên quan gì tới ta đâu?” Trọng Quỳ bình thản đáp, đời nàng từ trước đến giờ chưa bao giờ thèm bận tâm đến những lời bàn tán xì xào vo ve bên tai của kẻ khác.

“Trọng Quỳ, lại gặp lại ngươi rồi!” Triệu Như Ý vất vả lắm mới tìm được Trọng Quỳ, vẻ mặt tươi cười bước tới chào hỏi.

“Như Ý tiểu thư.” Trọng Quỳ cũng gật gâth đầu chào nàng.

Như Ý vô cùng thân thiết dựa sát vào Trọng Quỳ rồi ngồi xuống, quả đúng là tính tình vô cùng rộng rãi phóng khoáng, cười hì hì vui vẻ. Mà khi trông thấy Diệp Lan San, nụ cười bên môi Triệu Như Ý lập tức tắt ngóm, “Sao ngươi lại ở đây?”

Diệp Lan San trông thấy Triệu Như Ý thì lòng run sợ vô cùng, bất giác rụt người trốn phía sau Diệp phu nhân.

Diệp phu nhân tuy là lần đầu tiên trông thấy Triệu Như Ý, cũng không biết nàng là ai. Nhưng thấy con gái sợ hãi như vậy thì cũng biết ngay đây là đứa con gái của Bình Nguyên quân ngày đó đã quật rách mặt Diệp Lan San: “Đã nghe được đại danh của Bình Nguyên quân từ lâu, nay lại trông thấy con gái của ngài, quả đúng là hổ phụ sinh hổ nữ.” Diệp phu nhân nở nụ cười rồi khẽ nói.

Tâm tư của Triệu Như Ý khá đơn thuần, cũng không nghe hiểu ý sâu xa của Diệp phu nhân, chỉ hừ một tiếng đáp lại.

Trọng Quỳ cười cười, tranh thủ khích bác: “Dì nói vậy cứ như là Như Ý tính tình thô lỗ hùng hổ lắm vậy.”

Diệp phu nhân tuy ngoài vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng đã bắt đầu thấy không ổn, “Không...”

Rầm!

Bà ta còn chưa dứt lời, Như Ý đã đập mạnh lên bàn một cái, giận dữ trừng mắt mà nhìn Diệp phu nhân: “Một kẻ vô sỉ bán quốc cầu quan như Diệp Bình, cũng không khó hiểu tằng tại sao lại có thê tử và con gái như vậy, không biết liêm sỉ là cái gì mà vẫn cứ mò tới Triệu quốc!”

“Không được vũ nhục cha của ta!” Diệp Lan San lập tức lên tiếng phản bác.

“Thế ta nói sai rồi ư? Sau khi Diệp Bình tặng Thượng Đảng quận thì vương thương cũng hào phóng ban cho hắn quan to lộc hậu đấy!” Như Ý cố tình nâng cao giọng lên, hệt như sợ không có kẻ nào nghe thấy vậy.

Mà mọi người xung quanh cũng lần lượt đổ mắt về phía này, đa số đều nghe thấy Như Ý đã nói gì, vì thế ánh mắt họ nhìn về mẹ con Diệp phu nhân cũng đã thay dối.

“Thê tử và con gái của Diệp Bình cũng đều là một nòi tham lam như nhau, làm thiệt hại cơ đồ thành Hàm Đan của chúng ta!”

“Họ sao lại tới tận đây vậy? Không ra lệnh hiết bọn họ đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, thế mà vẫn còn mặt mũi mò tới tận đây.”

“Thật đúng là không biết xấu hổ là gì, da mặt như này thì cũng quá dày rồi!”

“Ta vẫn cho rằng nên xử tử họ quách cho xong, đỡ phải thấy mất mặt xấu hổ với những loại người đáng phẫn nộ như này!”

...

Lời này của Như Ý cũng đã khơi gợi lại sự tức giận trong lòng nhiều người, họ thi nhau kẻ thì phẫn nộ người thì dè bỉu không ngừng. Hai mẹ con Diệp gia sợ hãi dính chặt vào nhau, bị nhiều người chỉ trích như vậy đương nhiên họ cũng không dám phản bác.

“Mẹ, sao tỷ tỷ bây giờ vẫn chưa đến nữa?” Diệp Lan San lúc này đã bắt đầu rơi nước mắt.

Mà đúng lúc này, một tên hoạn quan gào cổ lên hô lớn: “Vương thượng giá lâm, vương hậu giá lâm...”

Hắn vừa dứt lời, nhóm cung nữ và hoạn quan vây quanh Triệu vương và Triệu vương hậu cũng đã đứng dẹp sang hai bên. Triệu vương có vài phần mập mạp, sắc mặt tuy không được tốt cho lắm nhưng vẫn còn có vài phần uy nghi. Hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt nên dọc đường vẫn luôn nở nụ cười mỉm.

Triệu quốc vương hậu đi cạnh bên tuy không mang một vẻ đẹp quá xuất sắc nhưng lại đoan trang cao quý, mắt phượng hàm uy, mặt một bộ cung trang vô cùng hoa lệ, khí chất vô cùng dễ dàng lấn át đám phi tử theo sau.

Triệu vương đi một mạch rồi ngồi xuống trên vương vị, nói với các vị quan lại đàn hành lễ: “Miễn lễ, hôm nay quả nhân thấy rất cao hứng, chư vị đừng quá câu nệ làm gì, hãy cứ thoải mái hưởng dụng mỹ thực và ca múa đi.”

“Đa tạ vương thượng!”

Diệp phu nhân nhìn tới nhìn lui trên đám phi tử theo sau, mặt cứ ngày càng tái dần đi. Diệp Lan San cả người run bần bật, “Mẹ, sao con không trông thấy tỷ tỷ đi cùng với Triệu vương?”

Sự sợ hãi của hai mẹ con này dường như đã sắp vượt khỏi mức chịu đựng được rồi.

“Không thể nào, Nghê Thường đã từng gửi thư nói rằng Triệu vương vô cùng sủng ái mình, còn định lập mình làm vương hậu cơ mà.” Diệp phu nhân không ngừng lẩm bà lẩm bẩm.

Nhưng may là lúc này không có ai đang để ý tới hai người họ. Yến hội lúc này cũng đã bắt đầu, nhóm vũ cơ cũng đã tiến lên bắt đầu nhảy múa, ai cũng đều chìm đắng trong giai điệu và dáng người uyển chuyển của các vị vũ cơ, nào còn tâm tình mà để ý hai mẹ con vô sỉ này nữa?

“Hôm nay là tiệc mừng sinh thần của vương thượng, cả nướng hoan hỉ chúc mừng. Mà thần nghe nói gần đây Bình Nguyên quân đang đề cử vị triệu hồi sư Phần Nguyệt - người gần nhất đang tung hoành Triệu quốc, không biết việc này có thật hay không?” Nguỵ Kỳ hầu ôm chén rượu đứng lên, cố gắng làm khó dễ Bình Nguyên quân.

Triệu vương vừa nghe thì ý cười trong mắt cũng sâu sắc thêm vài phần. Hắn đưa mắt nhìn Bình Nguyên quân, hỏi: “Vương thúc, chuyện này có phải là thật hay không? Phần Nguyệt kia thực sự đồng ý ở lại Triệu quốc chúng ta sao?”

Bình Nguyên quân đứng dậy rồi đáp: “Bẩm vương thượng, Phần Nguyệt kia đúng là đã nói sẽ ở lại Triệu quốc.”

“Thế hôm nay nàng ta có tới hay không?” Triệu vương không khỏi thấy kích động trong lòng, vị triệu hồi sư Phần Nguyệt kia, triệu hồi thú cũng chính là linh thú trước đây của Công Tôn Khởi.

Công Tôn Khởi từng đẩy Triệu quốc vào dầu sôi lửa bỏng, thương vong không đếm xuể. Khi ấy Huyết Hoàng bay tới đâu là nơi đó dường như đều biến thành luyện ngục. Mà giờ Công Tôn Khởi đã chết, Triệu quốc nếu như có thể mượn sức khế ước giả mới của Huyết Hoàng thì có phải thế cục Tần Triệu hiện giờ sẽ phải xoay chuyển hay không?

“Chuyện này...” Bình Nguyên quân không khỏi có chút do dự trong lòng, đúng là hắn không biết Phần Nguyệt rốt cục có tới dự hay không.

“Cái lão Nguỵ Kỳ hầu xấu xa này!” Triệu Như Ý vô cùng tức giận, bất bình nói nhỏ, “Lúc này mà còn cố làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ý đồ muốn làm cha ta khó xử mà, thật đáng giận.”

“Cũng không chắc là quân hầu sẽ phải khó xử đâu.” Trọng Quỳ bỏ một quả nho vào trong miệng, cười đáp.

“Hôm nay chỉ sợ Phần Nguyệt sẽ không tới đâu. Tính tình của nàng nhất định sẽ không thích những trường hợp như này.” Như Ý thở dài, ngữ khí mất mát vô cùng.

“Ngươi hiểu nàng ta đến vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, nàng không giống những kẻ sĩ chỉ biết lải nhải dong dài kia. Phần Nguyệt nàng là cao thủ thật sự, có khí độ, có can đảm, có trách nhiệm..”

Trọng Quỳ vừa nghe vừa nổi da gà, đây vẫn là lần đầu tiên nàng được nghe thấy một người khen mình nhiều như thế, thật đúng là không quen cho lắm.

“Nhìn kìa, trên bầy trời có cái gì kìa?”

Trên bàn tiệc không biết ai đã cất tiếng nói vậy, mà mọi người vừa nghe thấy thế đã đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tối đen như mực.

Những ngọn đèn dầu sáng rỡ trên mặt đất cũng không thể xua tan đi sắc đen của màn đêm mênh mông vô tận như một tấm thảm nhung đen đang phủ kín lấy khoảng trời cao rộng khoáng đạt.

Ánh sao vô cùng nhạt nhoà, mà mặt trăng cũng đã sớm giấu mình đi đâu mất. Nhưng mà lúc này, đột ngột có một ánh sáng đỏ rực như máu thoáng xuất hiện từ xa rồi lướt vụt qua bàu trời. Tốc độ của nó vô cùng nhanh, có thể tiếp cận lại gần chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi.

Ánh lửa hừng hực đỏ rực như máu mãnh liệt thiêu đốt mảng trời đêm vô tận, không gian tĩnh mịch lạnh lẽo kia vậy mà trong chớp mắt thôi dường như đã thật sự bốc cháy.

Ánh lửa phân thành từng lớp lớn nhỏ khác nhau, theo đôi cánh khổng lồ của con phượng hoàng đỏ máu mà trải dài khắp bốn phương tám hướng. Trên màn lụa đen tuyền để lại một vệt tàn lửa thật dài, như muốn kéo ngang đến tận cuối chân trời.

Một cánh che trời, lửa thiêu thương khung!

“Huyết Hoàng! Là Huyết Hoàng kìa!”

“Bảo vệ vương thượng, mau mau lại hộ giá vương thượng!”

Ngay lập tức yến hội loạn thành một bầy, hộ vệ thì sôi nổi lai lên, bao quanh Triệu vương để bảo vệ. Bình Nguyên quân cũng giật mình kinh hãi, vội vàng xông lên trước rồi rút bảo kiếm ra, đứng trước bảo vệ cho Triệu vương. Mà Nguỵ Kỳ hầu lại trốn vào trong đám hộ vệ của mình, cả người run cầm cập vì sợ hãi.

Nhưng Huyết Hoàng kia cũng chỉ xẹt qua trên bầu trời rồi để lại dư ảnh, chốc sau đã vô cùng cao ngạo một đi không trở lại. Trên nền trời đêm cũng chỉ còn lại ánh lửa đỏ rực đỏ đậm vẫn còn âm ỉ cháy mà thôi. Dần dà, ánh lửa đó cũng tan vào trong không gian, để lại một tấm nhung thuần một sắc đen như cũ.

Tất cả cũng chỉ là sự biến hoá trong nháy mắt mà thôi, vậy mà mọi người ai cũng giống như vừa đi từ quỷ môn quan thăm thú một chuyến vậy, ai nấy mặt tái trắng không còn một giọt máu. Sự sợ hãi với Huyết Hoàng trong lòng họ cũng chẳng khác sự run sợ trước Công Tôn khởi năm đó.

Huyết Hoàng rời đi đã một lúc lâu nhưng trong vương cung vẫn im lặng tới đáng sợ, không hề có bất cứ thanh âm gì vang lên.

“Vương thượng, xin hãy an tâm, Phần Nguyệt không hề có ác ý gì cả.” Bình Nguyên quân vẫn là người lên tiếng, dù sao ông cũng đã gặp và trò chuyện cùng Phần Nguyệt. Một cao thủ đỉnh cấp như vậy hẳn không có chuyện nói mà không giữ lời.

Nghe thấy Bình Nguyên quân nói vậy, mọi người cũng dần bình tĩnh trở lại. Mà Nguỵ Kỳ hầu từ trong đám thuộc hạ chui ra ngoài, hừ lạnh khích bác: “Ngươi sao mà biết được nàng ta có ác ý hay không được? Nếu vừa rồi nàng ta mà tấn công thì tiệc mừng sinh thần hôm nay cũng chìm trong biển lửa rồi!”

“Nguỵ Kỳ hầu, nếu nàng ta thật sự có ác ý thì đã ra tay từ sớm rồi, sao lại phải rút dây động từng làm gì?” Bình Nguyên quân vô cùng mỉa mai trả lời hắn.

“Hừ! Cố lộng huyền hư[1] mà thôi, ta thấy nàng ta cũng chẳng phải cái loại tốt đẹp gì cho cam.” Nguỵ Kỳ hầu oán hận đáp trả lại Bình Nguyên quân.

“Bình Nguyên quân, ngươi nói cũng đúng. Phần Nguyệt kia không hề có ác ý với chúng ta.” Triệu vương nhẹ nhõm thờ dài một hơi. Hắn nhớ lại màn xuất hiện khí thế hoành tráng vừa rồi của Huyết Hoàng, lòng không khỏi thổn thức, “Vị cao thủ như vậy nếu Triệu quốc chúng ta có thể sở dụng thì đúng là tốt biết bao.”

“Vương thượng xin hãy an tâm, lão thần nhất định sẽ dốc toàn lực thuyết phục nàng.” Bình Nguyên quân thấy Triệu vương nói vậy bèn vội vã lên tiếng.

“Được, quả nhân tin tưởng vương thúc.” Triệu vương phất phất tay, “Chư vị hẳn vừa rồi cũng bị kinh sợ nhưng giờ cũng không cần lo lắng nữa, hay vui vẻ thoải mái đi! Hôm nay nếu không say thì quyết không được về!”

Mọi người nghe lời Triệu vương nói thì lòng mới bắt đầu bình ổn trở lại, tiếng đàn sáo hát ca cũng vang lên trở lại, nhóm ca kỹ bắt đầu ca hát, mà nhóm vũ cơ lại uyển chuyển nhảy múa trên khán đài một lần nữa.

Bên phía Trọng Quỳ thì lại khác, khi trông thấy Huyết Hoàng bay qua, nàng suýt chút nữa đã không kìm được mà bật cười lớn.

[Lại còn dám nói là không thích làm nổi bật, thế mà còn bày ra một màn hoàng tráng doạ người như thế.] Nàng thầm trao đổi với Huyết Hoàng trong tâm thức.

[Nha đầu thối, không phải ngươi bảo ta cứ thoải mái tung hoành sao?] Huyết Hoàng hừ hừ vài tiếng.

[Ta bảo ngươi tung hoành nhưng cung. Không có nghĩa là ngươi làm rầm rộ hoành tráng đến thế, lại còn phóng nhiều lửa đến như vậy.] Trọng Quỳ không khỏi khinh bỉ nó một phen, cái đồ chim xấu xí đã thích làm trò còn ra vẻ.

[Hừ! Sau này ngươi tự đi mà làm đi.] Cái con nha đầu thối không biết trọng ân trọng nghĩa này.

Trọng Quỳ thoáng nhếch môi cười, lúc này mới đưa mắt quan sát xem tình hình xung quanh hiện giờ thế nào.

Ban nãy khi Huyết Hoàng xuất hiện, Phong Mạch đúng là người đầu tiên xông tới bên người Trọng Quỳ để bảo vệ kín kẽ, mà Vu Ly thì lúc đó còn đang bị vây trong một nhóm quý tộc nên cũng không thể tiến lại đây được mà chỉ có thể thầm lo lắng trong lòng mà thôi.

Chỉ bằng một hành động này của hắn cũng đã triệt tiêu gần như toàn bộ ác cảm trước kia của Trọng Quỳ với Phong Mạch.

“Vừa rồi đó chính là Huyết Hoàng! Ôi, triệu hồi thú của Phần Nguyệt là Huyết Hoàng, quả đúng là lợi hại quá đi mất!” Như Ý không hề run sợ như những người khác. Nếu như những kẻ kia vì run sợ mà không thốt nên lời thì Như Ý lại vì quá phấn khích mà không thể nói được gì...

Phong Mạch không khỏi đưa mắt nhìn qua Như Ý, tựa tiếu phi tiếu đặt câu hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không sợ Huyết Hoàng kia sẽ lao tới công kích mình sao?”

“Đương nhiên không rồi.” Như Ý quả quyết đáp, “Phần Nguyệt không phải người xấu đâu.”

“Ha!” Phong Mạch lắc lắc đầu, nói: “Nha đầu ngây thơ này, bé ngoan, ngươi tuyệt đối không được học theo nàng ta đâu nhé.”

Lại gọi là bé ngoan... Trọng Quỳ liếc xéo hắn một cái.

“Ngại quá đi mất, nhất thời đầu óc không được minh mẫn cho lắm, cũng không nhớ chuyện này.” Phong Mạch có vẻ vô cùng áy náy mà xin lỗi, hắn tự rót cho mình một chén rượu rồi ngửa cổ uống, vẻ mặt mang vài phần bi thương và cô độc.

Như Ý đưa mắt nhìn hai người họ không ngừng, không khỏi tò mò hỏi Trọng Quỳ, “Trọng Quỳ, hắn là gì với ngươi vậy?”

[1] “cố lộng huyền hư” nghĩa là cố tỏ ra vẻ cao siêu thần thánh.