Xuyên Thành Nhóc Phản Diện Ta Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 40: Đây là việc một người cha nên làm sao?

Đầy tớ bên ngoài truyền lời vào.

Thẩm Nguyệt Kiều đang hốt hoảng, nghe thế thì vui mừng ra mặt.

Trình Dật quay lại nhìn Thân Đồ Hiên.

Thân Đồ Hiên cười một tiếng, khoát tay nói:

“Mời Thẩm đại nhân vào.”

“Vi thần tham kiến Vương gia.”

Thẩm Uy bước vào, trước tiên là hành lễ với Thân Đồ Hiên.

Thân Đồ Hiên khoát tay:

“Đứng lên đi, Thẩm đại nhân.”

Rồi sau đó hắn nói:

“Thẩm đại nhân nhìn xem có nhận ra người trên đất kia không?”

Thẩm Uy sững người, nghiêng đầu nhìn sang. Đó là điền trang bồi giá của Lý thị, gã tất nhiên nhận ra. Nhưng hiện tại gã cũng không hiểu chuyện gì xảy ra nên cũng không dám nói bậy nói bạ. Gã giả bộ quan sát cẩn thận rồi ngẩng đầu lên nhìn Thân Đồ Hiên, trả lời một cách dò xét:

“Nhìn qua có chút quen mắt, không nhớ rõ, có chuyện gì thế Vương gia?”

Thân Đồ Hiên nhìn hắn, cười nói:

“Thẩm đại nhân cũng không biết à? Trình Dật tố cáo Thẩm tiểu thư ác ý thuê người hủy hoại danh tiết của Trình tiểu thư. Nhân chứng vật chứng đều ở đây cả.”

Thẩm Uy kinh ngạc, thất vọng nhìn Thẩm Nguyệt Kiều phẫn nộ la:

“Nguyệt Kiều, thật sao? Ngươi sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

Thẩm Nguyệt Kiều chột dạ, vội vàng trốn tránh khóc lóc nói:

“Con không có, đám Trình Dật hèn hạ vu oan cho con. Cha, người phải làm chủ cho con.”

Thẩm Uy không trả lời nàng ta, quay đầu nhìn Thân Đồ Hiên, mặt bày dáng vẻ vừa mới biết, xấu hổ nói:

“Vương gia, vi thần nghe phu nhân nói rằng Vương gia truyền gọi tiểu nữ mà không biết chuyện gì xảy ra nên mới vội vã chạy tới vì sợ tiểu nữ động chạm đến Vương gia, không nghĩ đến lại có chuyện này. Chẳng qua không biết tội chứng là gì? Có thể thật sự chứng minh chuyện này là do tiểu nữ gây nên ư?”

Thân Đồ Hiên nghe vậy thì chớp mắt một cái, như cười như không nhìn gã ta.

Thẩm Uy đầy kiên cường chính nghĩa nói:

“Nếu đúng là có chứng cứ xác thực do tiểu nữ gây nên, vi thần quyết không nhân nhượng.”

Trình Dật nghe thế cả giận nói:

“Người này là điền trang bồi giá cùng nương tử của ngươi, hắn cũng khai ra là con gái ngươi làm, chẳng lẽ là giả? Ngươi còn muốn chứng cứ gì nữa?”

Thẩm Uy nhìn về phía hắn ta, thân thiết nói:

“Hiền chất nói vậy là sai rồi. Đầu tiên, người này có thật là trang điền bồi giá của của nương tử ta hay không ta cũng không rõ. Mà nếu đúng vậy thì cũng không thể chứng minh những lời hắn nói là thật. Con gái ta tính khí chanh chua, ngộ nhỡ do hắn nuôi hận với con gái ta, đổ oan cho nó thì sao?”

Trình Dật nhất thời không biết nên phản bác thế nào:

“Ngươi!”

Bởi vì điều này cũng đúng, nhưng tất nhiên là hắn ta không tin.

Thân Đồ Hiên thấy thế khóe miệng khẽ nhếch, đúng là tuổi trẻ.

“Thẩm đại nhân nói đúng, nhưng Trình Dật lại có vài vật chứng.”

Lăng Không vội vàng đem vật chứng đã bày ra tiến lên, là một túi kim tử cùng vài đoạn tàn hương.

Thân Đồ Hiên nói tiếp:

“Dĩ nhiên, chỉ dựa vào một túi kim tử và vài đoạn tàn hương cũng không chứng minh được chuyện do chính Thẩm tiểu thư gây nên. Cơ mà kim tử làm nên chiếc túi này xuất phát từ cửa hiệu nhà họ Vân. Kiểu mẫu tinh xảo đặc biệt như vậy, ta đã sai người đi kiểm tra một lượt, đúng là hôm nay Thẩm tiểu thư có đổi một túi kim tử. Số tiền đổi ra từ túi kim tử đó, bằng với số tiền trong tay kẻ gian. Thẩm đại nhân muốn giải thích như thế nào? Là trùng hợp, hay là Thẩm tiểu thư nghĩ không thông lại đem túi kim tử đi đổi để người khác vu oan giá họa cho nàng ta?”

Trong nháy mắt Thẩm Nguyệt Kiều tái mặt. Nàng ta sợ bỏ lỡ cơ hội tốt nên vội vã đem túi kim tử đi đổi, tất nhiên đã không chú ý đến chi tiết này.

Thẩm Uy quay đầu giáng cho Thẩm Nguyệt Kiều một cái tát khiến nàng ta ngã nhào:

“Làm sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy?”

Sau đó gã vội vàng quỳ xuống với Thân Đồ Hiên tạ tội:

“Vi thần không biết chuyện này, đều là do vi thần không biết dạy dỗ tiểu nữ, xin Vương gia trách tội.”

Ngoài miệng xin Vương gia giáng tội, nhưng lại đem chuyện này đẩy ra sạch sẽ.

Lăng Không nghe xong thầm trợn trắng mắt.

Thân Đồ Hiên sắc mặt vẫn như cũ, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Uy cười:

“Thẩm đại nhân quá lời. Thẩm đại nhân vì nước lao lực, nhiều công vụ, đối với việc dạy dỗ con cái khó tránh khỏi sơ suất, chuyện này không trách Thẩm đại nhân. Thẩm tiểu thư đến mức như này dĩ nhiên phải phạt. Vậy phạt Thẩm tiểu thư lĩnh hội thủ đoạn của mình một chút đi.”

Dừng một chút, hắn nghĩ đến cái gì liền quay ra cười nói với Thẩm Uy thêm một câu:

“Đúng rồi, để tránh Thẩm tiểu thư bị kích động quá lớn nói điên nói khùng tổn thương người vô tội, ta nghĩ nàng ta sau này cũng không cần biết nói và viết nữa. Thẩm đại nhân thấy thế nào?”

Thẩm Nguyệt Kiểu thoáng ngây ra, sau đó liền kinh hoàng vội kêu lên:

“Ta không muốn! Ta không muốn! Cha cứu con! Cứu con!”