Xuyên Thành Nhóc Phản Diện Ta Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 37: Chẳng lẽ không thể làm gì?

Cuối cùng Trần Phong cũng không thể đánh thức Trình Mộc Tuyết, nửa nhắm mắt mò mẫm mặc quần áo cho Trình Mộc Tuyết, cõng nàng từ trong miếu ra.

Thẩm Anh lại đi vào trong miếu lấy mấy đoạn tàn hương, mới đỡ lấy nữ nhi được Trần Phong cõng, phân phó Trần Phong đưa nam nhân hôn mê dưới gốc cây lớn đi theo y.

Với bộ dạng này của Trình Mộc Tuyết, Thẩm Anh không dám cõng nàng đi thẳng vào thành, bị người khác bắt gặp sẽ truyền ra tin đồn không tốt, y đưa Trình Mộc Tuyết rời khỏi chỗ này, liền bảo Trần Phong giao người nọ cho Trình Dật tìm một chỗ yên tĩnh nhốt lại, đừng để hắn ta nói linh tinh, sau đó lại bảo Trình Dật đánh xe ngựa đến đón bọn họ.

Vất vả một hồi như thế, chờ đến khi Thẩm Anh đưa theo Trình Mộc Tuyết ngồi xe ngựa về nhà thì trời đã tối.

Từ sau khi Thẩm Anh đi, Trình An vẫn luôn căng thẳng chờ đợi, sợ cơn ác mộng của cậu là thật, sợ cha cậu đi đã không còn kịp nữa, giương mắt trông mong chờ hơn nửa ngày, nhưng thân thể nhỏ bé của cậu rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ, tinh lực căn bản không duy trì được, cuối cùng vẫn nằm trên giường nhỏ nắm lấy ngón tay Tiểu Long Ngạo Thiên, cái miệng nhỏ nhắn hé mở ngây thơ ngủ thϊếp đi.

Nhưng ngay khi bên ngoài viện có tiếng động, cậu lập tức tỉnh dậy, lo lắng hét lên:

"A a! Tỷ! Tỷ tỷ!"

Trình Dục Xuyên vẫn luôn canh giữ bên cạnh cậu, cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, thấy cậu tỉnh lại vội vàng ôm cậu lên, mang cậu bước nhanh ra ngoài.

Thẩm Anh ôm Trình Mộc Tuyết còn đang mê man bất tỉnh từ trên xe ngựa xuống, trực tiếp đưa đến phòng của nàng.

Trình An bị Tiểu Trình Dục Xuyên ôm đi vào theo, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mắt tỷ tỷ được đặt trên giường sưng lên, miệng cũng sưng, tóc rối bời, cả người thoạt nhìn đều thê thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch, giấc mộng của cậu là thật, hơn nữa quả nhiên vẫn đến trễ sao?

Thẩm Anh an trí Trình Mộc Tuyết xong, đứng thẳng dậy quay đầu liền thấy cậu được Trình Dục Xuyên ôm tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đỏ mắt ti hí vẻ mặt lo lắng nhìn Trình Mộc Tuyết, lúc này khom lưng đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, giọng ôn tồn an ủi cậu nói: "Tỷ tỷ không sao, chỉ là mệt mỏi ngủ một giấc là được rồi, An An không cần lo lắng."

Sau đó, y nghĩ đến cái gì, trong nháy mắt lạnh mặt, lại nhìn về phía đứa con trai út mới hòa hoãn thần sắc lại nói: "Nhưng lần này thật sự là nhờ An An nhắc nhở, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi, An An là tiểu cứu tinh của tỷ tỷ, là tiểu phúc tinh nhà chúng ta."

Trình An nghe vậy chớp chớp mắt, cho nên ý là tuy nhị tỷ cậu thất thân, nhưng không bị người khác phát hiện sao?

Thẩm Anh lại không giải thích nhiều hơn cho Tiểu Trình An, dù sao y còn phải xử lý những vấn đề tiếp theo, ví dụ như thẩm vấn nam nhân kia rốt cuộc là ai sai sử hắn ta, tâm tư ác độc muốn làm hỏng danh tiết của nữ nhi nhà mình.

Trần Phong tới tìm Trình Dật, sau khi nói rõ tình huống với Trình Dật, Trình Dật đen mặt trói người đàn ông kia lại bịt miệng nhốt vào trong phòng giam yên tĩnh, sau đó dặn dò Trần Phong ở trong lao giúp trông coi giúp, mình trước tiên nhanh chóng đánh xe đi đón Thẩm Anh và Trình Mộc Tuyết, sau đó lại đi thẳng tới phòng giam.

Cho nên khi Thẩm Anh đến, y cũng không cần thẩm vấn, bởi vì Trình Dật đến phòng giam liền đè nam nhân kia xuống đánh một trận ác liệt, hắn ta bị đánh đến nửa sống nửa chết, không cần bọn họ thẩm vấn cái gì cũng khai.

"Là đại tiểu thư Thẩm gia, hôm qua nàng ta tìm gặp cho ta một khoản tiền, dặn tiểu nhân trông coi muội muội ngươi, nhất định trong vòng ba ngày phải bắt nàng đi, lại lừa tiểu tử nghèo nhà tội phạm kia để cùng hắn thành chuyện tốt, mê hương và ăn mày đều là nàng ta tìm tới, không liên quan đến ta, quan gia tha cho ta đi!"

Người đàn ông mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất rêи ɾỉ.

"Thẩm Nguyệt Kiều!"

Trình Dật nghe vậy một cước đá người ra ngoài, mặt âm trầm xoay người muốn đi ra ngoài, muốn đi làm gì không cần nói cũng biết.

Thẩm Anh đưa tay kéo hắn ta lại: "Không được đi!"

Trình Dật nhất thời nóng nảy, quay đầu há miệng nhìn Thẩm Anh không thể tin được kêu lên: "Cha, nàng ta làm ra loại chuyện ác độc đến cực điểm như vậy với muội muội, người còn muốn ta nhịn nàng ta? Lần này nói gì ta cũng không…"

"Bây giờ ngươi đi tìm nàng ta tính sổ, cho dù đánh nàng ta một trận, hay thật sự tố cáo nàng ta, để nàng ta phải nhận báo ứng, vậy ngươi có từng nghĩ đến chuyện này bị ngươi làm lớn lên như vậy, thanh danh sau này của Mộc Tuyết phải làm sao?"

Trình Dật nghe vậy sửng sốt, lập tức nhịn xuống.

Bởi vì hắn ta cũng hiểu sự khắc nghiệt của thế giới đối với nữ nhân, ngay cả khi hắn ta chứng minh rằng muội muội của hắn ta bị gài bẫy, miễn là muội muội hắn ta có quan hệ với người khác trước khi kết hôn, sau này sẽ bị người ta chỉ trỏ coi thường.