Dược hiệu tản đi hơn phân nửa Trần Phong nghe thấy tiếng gọi lớn bên ngoài cùng với tiếng mở cửa, cố gắng giãy dụa tỉnh táo lại từ trong mê man, hắn lắc lắc đầu mờ mịt từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một búi tóc tán loạn tiều tụy không chịu nổi.
Ký ức trước khi ngủ mê mệt quay lại trong nháy mắt.
Hắn đi săn xong đang định về nhà, nửa đường gặp phải một nam nhân hoảng loạn nói là vừa rồi nhìn thấy có người đánh ngất một cô nương đưa đến miếu, một mình hắn ta không dám đến cứu người, gọi hắn đi cùng nhau, chuyện liên quan đến tính mạng của một cô nương, tất nhiên hắn không chút do dự đồng ý đi cùng nam nhân kia tới đây.
Sau khi đạp cửa đi vào, quả nhiên hắn nhìn thấy một cô nương nằm bất tỉnh ở góc tường trong miếu, hơn nữa còn là người hắn quen biết, theo bản năng liền chạy vào, không thấy bên trong còn có người khác, liền vội vàng đỡ nàng dậy, liên tục kêu lên: "Trình cô nương? Trình cô nương? Tỉnh dậy đi? Mau tỉnh lại?"
Kết quả người tỉnh lại, nhưng không ngờ cô nương vẫn luôn cực kỳ lạnh lùng và ghét bỏ hắn vừa tỉnh liền lập tức nhào lên người hắn.
Hắn kinh ngạc, phản ứng lại vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại đã chui vào trong quần áo của hắn ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người, đỏ mặt vội vàng nói: "Trình, Trình cô nương, ngươi đừng như vậy, chuyện này không đúng đâu! Ngươi bình tĩnh chút, có nhận ra ta là Trần Phong không, chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy? Sao lại ở nơi này một mình?"
Nhưng đối phương hiển nhiên đã thần trí không rõ ràng, căn bản không nghe hắn nói cái gì, ngước khuôn mặt đỏ hồng kiều lệ dán lên người hắn: "Nóng quá ~ Ta nóng quá ~ ngươi đừng đi, đừng đi!"
Đã như vậy rồi, Trần Phong đương nhiên nhìn ra nàng không bình thường, nhất thời càng chạy nhanh hơn, cuống quít bỏ người xuống quay người chạy ra khỏi miếu, định thương lượng cùng nam nhân kia xem nên làm cái gì bây giờ, nhưng sau khi chạy đến cửa phát hiện cửa miếu không biết bị người ta đóng lại từ lúc nào, hơn nữa còn khóa từ bên ngoài.
Hắn thử vài cái mới phát hiện không mở ra được, đồng thời cảm giác được bụng dưới của mình không hiểu sao lại nổi lên cảm giác nóng kỳ quái, thần sắc không khỏi lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía miếu sơn thần, chỉ thấy tượng sơn thần thắp một nén hương, trực giác của hắn cảm thấy hương kia có vấn đề, vội vàng chạy tới dập tắt mùi hương.
Hắn vừa dập hương xong quay đầu liền bị người nhào vào lòng, hắn theo bản năng đưa tay ôm lấy người vừa ngã xuống, tay chạm vào da thịt mềm mại mịn màng thì cả kinh, lập tức cúi đầu nhìn, thấy một cơ thể nhỏ nhắn chỉ mặc một cái yếm nhỏ, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy hương kia sau khi tắt lại càng mạnh hơn, cuống quít liên tục hít thở sâu, nghẹn đỏ mặt nhắm chặt hai mắt, cuống quít đẩy người kia ra khỏi người mình, sau đó nhanh chóng chạy về phía cửa miếu, cố gắng kéo cửa miếu.
Hắn trời sinh khỏe như trâu, tình huống bình thường kéo cửa gỗ này xuống không thành vấn đề. Nhưng bây giờ rõ ràng không phải tình huống bình thường, mặc dù hắn đã dập tắt hương nhưng trong miếu vẫn còn mùi thơm, phần lớn kinh nghiệm của hắn đều bị chiếm đóng bởi ngọn lửa ở bụng dưới, kéo mấy lần vẫn không ra.
Trình Mộc Tuyết lại nhào tới hắn từ phía sau, hơn nữa lần này chạm thẳng vào chỗ hiểm của hắn, hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hô hấp cứng lại, cắn răng gian nan kiềm chế bản thân, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, xoay người muốn đánh nàng ngất xỉu để nàng đừng làm mình loạn thêm.
Kết quả vừa quay đầu lại, một cơ thể mảnh khảnh không một mảnh vải đập vào mắt, hắn chỉ cảm thấy mắt trắng bệch, ngọn lửa trong nháy mắt bốc lên tràn ngập đầu óc hắn, sau đó hắn liền nhớ không rõ nữa.
Nhưng chỉ nhìn cơ thể tiểu cô nương người ta hiện tại, từ trên xuống dưới không có chỗ nào không sưng đỏ, bộ dáng thê thảm cũng biết mình đã làm cái gì.
"Trần Phong? Mộc Tuyết? Tỉnh dậy đi!"
Thẩm Anh đứng ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, ngẩng đầu thấp giọng hét vào bên trong.
Trần Phong nghe được tiếng kêu bên ngoài, lấy lại tinh thần lại thân thể cứng đờ, trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn vội vàng đứng dậy, trước tiên tìm y phục của Trình Mộc Tuyết, nhắm mắt đắp lên cho Trình Mộc Tuyết, sau đó mới cẩn thận đẩy nàng vài cái, kêu lên: "Trình, Trình cô nương? Tỉnh lại? Tỉnh lại đi?"
Nhưng dù hắn có gọi hay không đối phương hoàn toàn không có phản ứng, Trần Phong sợ Thẩm Anh đợi lâu, vội vàng mặc y phục của mình trước, mở cửa đi ra ngoài.
Thẩm Anh nhìn thấy Trần Phong đi ra, nhíu mày lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Trần Phong cao hơn Thẩm Anh gần nửa cái đầu, giờ phút này thấy Thẩm Anh lại hoàn toàn không ngẩng đầu lên được, đứng cúi đầu trước mặt Thẩm Anh nói lại ngọn nguồn sự việc, cuối cùng xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, ta không ngờ tới lại thành như vậy, đây không phải là bổn ý của ta."
Muốn kiểm chứng lời Trần Phong nói là thật hay giả rất đơn giản, Thẩm Anh trực tiếp đi qua dưới tàng cây lục soát trên người nam nhân bị y đánh ngất xỉu, lục được một cái khóa, cộng thêm một túi vàng không nên thuộc về nam nhân vải thô áo gai này, liền biết Trần Phong không nói dối.
Khi y mở cửa vẫn không khóa, nghĩ đến trước đó người này chạy tới cửa miếu là vì mở cửa mang ổ khóa đi, giàn cảnh nữ nhi của y ra ngoài yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với người khác.
Thẩm Anh nhìn túi vàng kia, quay lại trước mặt Trần Phong trầm giọng nói: "Chuyện này không trách ngươi, là có người cố ý sắp đặt."
Sau đó hỏi hắn: "Mộc Tuyết đâu? Còn đang ngủ?"
Trần Phong nghe vậy càng xấu hổ, khẽ gật đầu nói: "Ừm."
"Bánh ở đâu! Đừng cướp đừng cướp chừa cho ta một chút!"
Thẩm Anh nghe vậy vừa định nói chuyện, nghe thấy xa xa đột nhiên truyền đến tiếng la hét, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Trần Phong cũng vậy.
Chỉ thấy một đám người ăn mày quần áo lam lũ chạy như bay về phía họ.