Xuyên Thành Nhóc Phản Diện Ta Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 31: Y bị người kia bỏ rơi?

Trên đường phố ngã ba giao nhau, xe ngựa treo đèn l*иg chữ "Ninh" lộc cộc lăn bánh.

Hai thị vệ cưỡi ngựa đi theo phía sau, trong đó Lăng Không không ngừng ríu rít nghiêng đầu nhỏ giọng lảm nhảm với khúc gỗ bên cạnh.

"Ai, ngươi cảm thấy tại sao Thái phi lại làm vậy, tám năm qua đã tổ chức bao nhiêu lần, tại sao vẫn chưa từ bỏ ý định nhỉ? Vương gia chúng ta trời sinh đã không có dây thần kinh ở chỗ kia, nếu có một nữ nhân có thể khiến hắn liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái, ta liền vặn đầu xuống làm cầu cho các ngươi đá!"

Từng cơn gió nhẹ thổi qua rèm cửa sổ, thanh niên tuấn mỹ ngồi trong xe ngựa vô thức quay đầu nhìn ra ngoài, sau đó thấy thân thể hắn chợt sững lại, đưa tay mở rèm cửa sổ ra, thò đầu nhìn về phía bóng người thuần trắng đứng cạnh giếng nước cách đó không xa cúi đầu xắn tay áo.

Hoắc Đao vẫn luôn chú ý động tĩnh của xe ngựa phía trước thấy thế sửng sốt, nhìn theo ánh mắt chủ tử, sau đó quay đầu về phía người vẫn thao thao bất tuyệt bên cạnh nhếch miệng nói: "Chờ ngươi vặn đầu xuống làm cầu đá đấy!"

"Đời này Vương gia hắn cũng không có khả năng vì nữ nhân kia và song nhi mà ngoảnh đầu lại…"

Lăng Không còn đang lải nhải nói, nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu muốn hỏi ý gì, sau đó chú ý tới tầm mắt Hoắc Đao quay đầu nhìn qua.

Một thiếu nữ mang xách theo một thùng nước từ giếng bên cạnh cúi đầu đi về.

Hả? Thiếu nữ? Đá cầu?

Lăng Không đánh ngựa chạy sang bên kia, chỉ thấy chủ tử hắn ta đang quay đầu nhìn chằm chằm người ta không chớp mắt.

Ha ha! Thật trùng hợp ha!

Lăng Không đang lúng túng, thấy xe ngựa phía trước đi lên bóng dáng thiếu nữ cũng theo đó biến mất, chủ tử cũng buông rèm cửa xe xuống, thu hồi tầm mắt, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Hắn ta lập tức cứng miệng nói: "Vậy không tính, vừa rồi Vương gia căn bản không phải nhìn thiếu nữ kia, bằng không nếu thật sự để ý nàng thì tại sao không đuổi theo…"

Một khắc sau, trong xe ngựa phía trước truyền ra một giọng nam nhẹ nhàng dễ nghe: "Dừng xe!"

Hoắc Đao nhếch miệng cười nhìn Lăng Không: "Ha ha!"

Sau đó thúc ngựa tiến lên.

Lăng Không liên tiếp bị chủ tử nhà mình mạnh mẽ vả mặt…

Bên kia đường, xe ngựa treo đèn l*иg chữ Thẩm lộc cộc dừng lại trước cửa chính Thẩm gia, Thẩm Nguyệt Kiều bước xuống xe ngựa với vẻ mặt đắc ý, đang vui vẻ về phủ, nghiêng đầu thoáng nhìn thấy bóng dáng Trình Mộc Tuyết từ góc đường đi tới, lúc này lại thay đổi chủ ý, dẫn theo nha hoàn sải bước về phía bên kia.

Tâm trạng Trình Mộc Tuyết đang sa sút nên vẫn luôn cúi đầu, căn bản cũng không chú ý tới Thẩm Nguyệt Kiều dẫn người đến gây phiền phức cho nàng, nếu đổi lại là ngày xưa, vừa thấy Thẩm Nguyệt Kiều hùng hổ xông tới chắc chắn nàng sẽ bỏ lại thùng nước chạy ngay về nhà. Lần này lại suýt nữa đυ.ng vào người mà vẫn không để ý, nàng giật mình, vô thức lắc lư người, nước trong xô tràn xa ngoài, bắn một ít lên y phục của nàng và giày của người đi tới.

Nàng vừa định ngẩng đầu xin lỗi theo bản năng, nhưng lại nhận ngay một cái tát.

"Tiểu tiện nhân ngươi không có mắt à?"

Thẩm Nguyệt Kiều tát một cái vẫn chưa hết giận, nhấc chân liền đá Trình Mộc Tuyết một cái đẩy ngã xuống đất, sau đó liếc mắt thấy Trình Mộc Tuyết xách một thùng nước, giơ chân hất mạnh về phía Trình Mộc Tuyết.

Nhưng lại đá vào khoảng không, cả người lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất.

Thẩm Nguyệt Kiều sợ hết hồn, ổn định thân thể ngẩng đầu nhìn xem người xen vào việc của người khác là ai, lập tức nhìn Trần Phong đang cầm thùng nước với vẻ mặt châm chọc nói: "Còn nói các ngươi không có quan hệ gì? Ta thấy tám phần các ngươi đã sớm lén lút cấu kết, sao, đau lòng rồi? Còn định uy hϊếp ta thế nào nữa? Ngươi nghĩ bây giờ ta vẫn còn sợ ngươi sao? Nói cho ngươi biết ta sẽ sớm trở thành Ninh Vương phi, ngươi dám đồn thổi lung tung về ta xem! Xem Ninh Vương điện hạ có gϊếŧ chết ngươi không!"

"Ngược lại bổn vương không biết từ khi nào mà bổn vương lại có một Ninh Vương phi như ngươi? Hoặc là Ninh Vương mà cô nương nói không phải bổn vương?"

Một giọng nam ôn nhung đột nhiên vang lên trên đường phố trống trải này, giọng điệu không quá nghiêm nghị, nhưng lại khiến cho người ta không rét mà run.

Nhất là Thẩm Nguyệt Kiều trước đó vẫn đang kiêu ngạo ương ngạnh, cùng với Thẩm Uy vừa cưỡi ngựa đi từ Thẩm gia qua bên này.

Vừa dứt lời, Thân Đồ Hiên được Hoắc Đao đẩy từ khúc ngoặt đi ra.

Sắc mặt Thẩm Uy biến đổi, vội vàng xuống ngựa, tiến lên hành lễ với Thân Đồ Hiên.

"Vi thần bái kiến Ninh Vương điện hạ, không biết Ninh Vương điện hạ ghé đến nên không tiếp đón từ xa, xin điện hạ thứ tội." Thẩm Nguyệt Kiều thấy nam tử tuấn mỹ hào hoa phong nhã ngồi trên xe lăn mà sợ ngây người, đây, đây chính là Ninh vương điện hạ? Dù nàng ta đã sớm nghe nói Ninh vương điện hạ không khỏe lắm nhưng người xuất trần tuyệt diễm, cử thế vô song, vốn tưởng rằng chỉ là lời nói khoa trương, nàng ta cũng không quá để ý, chỉ cần có thể làm Vương phi là được, lại không ngờ tới là thật, nàng ta chưa từng thấy nam nhân nào tuấn mỹ đến mức không giống người phàm như Ninh vương.

Thẩm Uy thấy nữ nhi mình si mê nhìn chằm chằm Thân Đồ Hiên không nhúc nhích, vội vàng quát lớn nhắc nhở nàng ta: "Nguyệt Kiều, ngươi ở đấy làm gì? Còn không mau hành lễ vấn an Ninh Vương điện hạ đi?"

Thẩm Nguyệt Kiều nghe tiếng hoàn hồn, vội vàng hoảng hốt quỳ xuống hành lễ với Ninh vương.

Lăng Không thấy vậy vẻ mặt không dám nhìn thẳng, thầm nghĩ tuy rằng tướng mạo của Vương gia chúng ta đẹp đẽ, nhưng chẳng lẽ ngươi bị mê hoặc đến mức ngay cả mình là nam hay nữ cũng không phân biệt được sao?

Thân Đồ Hiên làm như không thấy hai cha con bọn họ, ngược lại quan tâm Trình Mộc Tuyết bị ngã trên mặt đất: "Cô nương này, không sao chứ?"

Trình Mộc Tuyết đương nhiên không yếu đuối đến mức bị đẩy một cái liền không đứng dậy nổi, nàng chỉ là bị mấy biến cố này làm cho choáng váng, lúc này nghe tiếng kịp phản ứng lại vội vàng đứng lên từ mặt đất, cẩn trọng khẩn trương gật đầu nói với Thân Đồ Hiên: "Ta, dân nữ không có việc gì, tạ, tạ Ninh Vương điện hạ quan tâm."

Bề ngoài nàng có vẻ trông bình tĩnh nhưng trong đầu đã nổ tung, đều là thiếu nữ mơ mộng, mỹ mạo của Ninh Vương ảnh hưởng đến nàng cũng không nhỏ, đầu óc mơ màng đều là Ninh Vương điện hạ, không giống tưởng tượng của nàng một chút nào, rất tuấn mỹ ôn nhu rất trẻ tuổi!

Thân Đồ Hiên Tử cẩn thận nhìn kỹ nàng một cái, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe có người bên cạnh kích động lên tiếng.

"Vương gia, cha nàng là một song nhi đê tiện không an phận, sau khi bị trượng phu vứt bỏ liền âm hiểm mưu hại tính mạng của người trượng phu đầy tớ kia, tiểu tiện nhân này được một tay người cha song nhi đê tiện của nàng dạy dỗ lớn lên, đương nhiên cũng không thể là hạng người tốt gì, ta không muốn làm bạn với loại người hạ tiện này cho nên mới như vậy, bình thường không có vậy đâu, lời nói vừa rồi cũng là do bị bọn họ chọc tức, ngài đừng để bụng."

Thì ra là Thẩm Nguyệt Kiều hồi phục lại tinh thần, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, lại nhìn thái độ của Thân Đồ Hiên đối với Trình Mộc Tuyết hiện giờ, sợ Thân Đồ Hiên chán ghét nàng ta, nảy sinh hảo cảm với Trình Mộc Tuyết, lập tức kêu la vài tiếng biện giải cho mình đồng thời cực lực bôi nhọ Trình Mộc Tuyết.

Mà lời nói của nàng ta quả thật khiến Thân Đồ Hiên chú ý, lần đầu quay đầu nhìn về phía nàng ta, ẩn ý "À" một tiếng, mở miệng hỏi: "Ngươi nói phụ thân nàng đã vứt bỏ người cha song nhi của nàng?"