Xuyên Thành Nhóc Phản Diện Ta Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 19: Giải thích

Sau khi Trình Mộc Tuyết đi, Thẩm Anh liền đưa hai đứa nhóc tách không ra chia không rời vào nhà, chờ đại phu đến thì hai tiểu tử đã cơ bản bình tĩnh lại.

Chủ yếu là Tiểu Trình Dục Xuyên bình tĩnh lại, hắn dỗ dành Tiểu Trình An đến kiệt sức, không còn sức khóc nữa.

Cuối cùng Trình An nằm trong lòng Tiểu Trình Dục Xuyên nức nở nhìn đại phu, lý do cũng rất đơn giản, cậu sợ còn chưa xong chuyện, sợ cậu vừa tách khỏi Tiểu Trình Dục Xuyên thì cha và tỷ tỷ của mình lại đem hắn đi bán.

Đại phu cởϊ qυầи áo nhỏ của Tiểu Trình An kiểm tra cẩn thận một hồi, sau khi xem xong, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Anh thán phục nói: "Bé con nhà ngươi được nuôi rất tốt, rất khỏe mạnh, sờ vào xương khớp cảm giác giống như đứa nhỏ hai ba tháng tuổi, không nghĩ tới mới một tháng tuổi."

Sau đó nói: "Cánh tay chỉ là bị kéo đau thôi, không có gì đáng ngại, chăm sóc kỹ một thời gian là khỏi, nhưng sau này phải cẩn thận không được kéo mạnh cánh tay của thằng bé nữa. Vết xước trên mu bàn tay cũng không nghiêm trọng lắm, bôi chút thuốc mỡ kiêng nước vài ngày là được rồi."

Thẩm Anh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu đáp ứng, nhận lấy thuốc rồi khách khí tiễn đại phu ra ngoài.

Sau đó, căn phòng rơi vào im lặng.

Trình An khóc mệt, mềm nhũn dựa vào ngực Tiểu Trình Dục Xuyên, Trình Dục Xuyên nâng tay sữa nhỏ bị trầy xước cúi đầu cẩn thận bôi thuốc cho cậu, Thẩm Anh và Trình Mộc Tuyết đứng bên giường vẻ mặt phức tạp nhìn hai người bọn họ.

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Trình Dục Xuyên, hắn vừa cúi đầu bôi thuốc cho Tiểu Trình An, vừa khàn giọng mở miệng: "Mứt quả của đứa bé kia không phải do ta đưa. Bản thân ta ăn còn không đủ no làm sao có thể tặng đồ cho người khác ăn."

Trình An đang thút thít nghe vậy mừng rỡ, Tiểu Long Ngạo Thiên rốt cục cũng chịu giải thích rồi, thật tốt quá!

Hiện tại tâm trạng Trình Mộc Tuyết thật sự phức tạp, đệ đệ ruột của nàng lại che chở tên tiểu tạp chủng này như vậy, nàng vừa tức vừa ghen tị, nghe vậy đỏ mắt tức giận nói: "Tiểu quỷ kia một mực khẳng định là đệ đệ ta tặng, chẳng lẽ nó còn cố ý đổ oan cho ngươi hay sao?"

"Nó không đổ lỗi cho ta, là ngươi hiểu lầm, miếng mứt đó thực sự là do đệ đệ ngươi tặng."

Tiểu Trình Dục Xuyên giúp Tiểu Trình An bôi thuốc xong, liếc nhìn bé con mắt ngấn lệ trong lòng, mím môi giật giật khóe miệng nói: "Là đứa nhóc này tặng, mứt quả hẳn là không phải lấy từ trong nhà, trong nhà này không có mứt quả to đẹp như vậy, có lẽ là lúc bị lão thái thái ôm tiện tay cầm lấy ở Thẩm phủ."

Tiểu Trình An ở trong lòng điên cuồng gật đầu, đúng đúng, không sai đúng là như vậy, Long ca thật thông minh!

"Vừa rồi tỷ tỷ Thẩm Đường lấy mứt quả dỗ dành Thẩm Đường đang khóc, có lẽ hắn vừa thấy liền nhớ kỹ, thấy tên nhóc kia khóc liền cầm mứt quả của mình tới dỗ dành nó, các ngươi cũng biết hắn thoạt nhìn thông minh, nhưng thật ra là một đứa ngu!"

Tiểu Trình An nghe vậy đang định tiếp tục gật đầu cổ vũ, đúng vậy không sai chính là như vậy, Long ca thật…

Ủa không đúng, cái gì gọi là cậu nhìn thì thông minh, thật ra chính là một thằng ngu, cậu ngu chỗ nào? Xuyên ca, ngươi hơi quá rồi đó!

Lần này Trình Mộc Tuyết lại rất đồng tình, không giúp tỷ tỷ ruột mà lại đi giúp một đứa con hoang hại nhà mình chẳng phải đồ ngu à.

Nhưng bây giờ nghĩ lại mứt quả tên mà tiểu quỷ kia cầm hình như đúng là không phải loại mứt kém chất lượng mà nhà họ mua, cho nên thật ra là nàng hiểu lầm?

"Còn nữa ta không phải đệ đệ ngươi."

Tiềm thức Trình Mộc Tuyết vốn đang có chút áy náy, nghe thấy câu lửa giận lại nổi lên, lập tức cứng cổ nói: "Ngươi đương nhiên không phải đệ đệ của ta, ta không có đệ đệ là tên tiểu tạp…"

"Trình Tuấn Sinh không phải phụ thân ta."

Lại nghe giọng nói khàn khàn non nớt lạnh nhạt vang lên.

Trình Mộc Tuyết: ???

Cái gì? Ý hắn là sao? Đây là không chỉ không nhận người tỷ tỷ này mà ngay cả phụ thân cũng không nhận?

Thẩm Anh nghe vậy cũng giật mình, sửng sốt nhìn về phía Tiểu Long Ngạo Thiên đột nhiên nói ra lời khiến người khác kinh ngạc.

"Hắn ta chỉ là được người khác nhờ nuôi nấng ta thôi, ta không phải họ Trình, không liên quan gì đến mấy thứ ân ân oán oán oán nhà các ngươi."

Tiểu Trình Dục Xuyên nói xong những gì mình muốn nói, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ chốt lại: "Mặc kệ các người có tin hay không, lời ta nói đều là sự thật."

Đừng nói hai người bọn họ, ngay cả Trình An cũng sợ ngây người.

Không sai, giữa nhà họ và Long Ngạo Thiên đúng là có hiểu lầm, ca ca và tỷ tỷ cậu cho rằng Tiểu Trình Dục Xuyên là con của người phụ thân cặn bã phản bội, bỏ rơi bọn họ đi theo nữ nhân khác sinh ra, đương nhiên không thể đối xử tốt với hắn.

Mà Tiểu Long Ngạo Thiên bởi vì bị phản bội và mưu hại quá nhiều, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lòng đề phòng rất lớn. Sau khi xuất cung, thà bị nhà bọn họ hiểu lầm ngược đãi cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tiết lộ thân phận, sợ sau khi nhà họ biết được thân phận của hắn lại nảy sinh lòng tham, áp giải hắn về kinh thành giao nộp cho hoàng hậu độc ác để kiếm thù lao kếch xù.

Trình An vốn định đợi đến khi cậu biết nói chuyện liền giúp bọn họ giải thích rõ ràng hiểu lầm này, không nghĩ tới hiện tại Tiểu Long Ngạo Thiên lại chính miệng chủ động nói ra, dù chỉ nói một nửa không tiết lộ hoàn toàn danh tính của hắn, nhưng cũng có phần mạo hiểm nhất định!

Sao mà Trình An không kinh ngạc cho được? Cái này không giống trong sách viết!

Dù Tiểu Trình Dục Xuyên nói rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cũng rất căng thẳng, căng người mím môi nhìn chằm chằm Thẩm Anh và Trình Mộc Tuyết trước mặt.

Hắn sợ bọn họ không tin hắn rồi lại đem hắn đi bán, khả năng cao bọn họ sẽ không tin hắn, vì từ trước đến nay hắn có giải thích bất cứ điều gì cũng không có ai tin.

Trình Mộc Tuyết phản ứng lại gần như theo bản năng nói: "Làm sao có thể? Phụ thân bạch nhãn lang kia của ta trở về chính miệng nói ngươi là con của hắn ta, nhất định là ngươi muốn dựa vào nhà chúng ta không đi mới nói như vậy, đừng hòng lừa gạt chúng ta!"

Quả nhiên…

Tiểu Trình Dục Xuyên thất vọng cúi đầu, cánh tay nhỏ bé ôm Tiểu Trình An không tự chủ được siết chặt.

Trình An gấp muốn chết rồi, thật muốn hét lớn một tiếng: "Tỷ Tỷ ơi! Tất cả những gì hắn nói đều là sự thật, tỷ tin hắn đi mà!

Đáng tiếc cậu có miệng mà khó nói, chỉ có thể a a a! Cũng mệt lòng lắm!

"Ta tin."