"Trình cô nương!"
Trình Mộc Tuyết và Thẩm Như Yến nói chuyện xong tách nhau ra, đang định quay về nhà, chợt nghe thấy phía sau có người gọi nàng, theo bản năng quay đầu lại.
Trần Phong thật sự rất cao lớn, dù hắn ta mới mười tám tuổi nhưng đã cao gần bảy thước, hơn nữa sức lực rất lớn, khác hẳn với thân hình bề ngoài gầy gò bên trong rắn chắc của Thẩm Anh, hắn ta có bề ngoài vạm vỡ, kiểu người cường tráng to con tiêu chuẩn, bây giờ còn đang khiêng một con hươu chết đẫm máu, phải nói là trông rất đáng sợ.
Trình Mộc Tuyết vừa gặp đã thấy hắn ta đi về phía mình thì sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau hai bước, sau đó phản ứng lại, nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt ghét bỏ khinh thường. Dù chiều cao có thể thấp, nhưng khí thế đó vẫn rất đủ để xem thường anh ta.
Trần Phong biết người ngoài không thích mình, sợ mình nên hắn ta cũng không tiến lên nữa, đứng lại chỗ cách nàng một trượng, hơi cao giọng lễ phép nói: "Đa tạ đệ đệ nhà ngươi đã tặng đồ cho đệ đệ ta, lần này ta lên núi ngoài thành săn được một con hươu, nếu không chê thì đợi gϊếŧ mổ xong ta tới gửi nhà các ngươi một khối thịt hươu."
"Ui ~ Trình Mộc Tuyết lại vừa ý tên phạm nhân gϊếŧ người nghèo nàn Trần gia, để đệ đệ của mình lén tặng đồ cho người ta, rồi để nó thông đồng với tên tiểu tử Trần gia này gửi quà đáp lễ cho mình cơ đấy."
Thẩm Nguyệt Kiều thật sự không dỗ nín được Lý thị, nghe bà ta khóc đến đau đầu, từ trong nhà chạy ra vừa lúc nghe nói như vậy, quay đầu nhìn thấy Trần Phong và Trình Mộc Tuyết đứng cách đó không xa nói chuyện, nghĩ cái gì trong mắt chợt lóe lên vẻ oán độc, lúc này lớn tiếng châm chọc nói: "Tiểu tiện nhân rẻ tiền với tiểu tử nghèo vô dụng thật đúng là trời sinh một đôi."
Tiểu nha hoàn đi theo Thẩm Nguyệt Kiều nghe vậy sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, trào phúng theo chủ tử nhà mình: "Đúng vậy, tiểu thư, lát nữa chúng ta đi ra ngoài phải giúp nàng ta tuyên truyền một chút, để hàng xóm láng giềng đều biết mà mau chóng gửi quà ăn hỏi."
Trình Mộc Tuyết còn chưa kịp phản ứng, đã nghe mấy người thẩm Nguyệt Kiều cười nhạo, nếu là thường ngày nàng thấy Thẩm Nguyệt Kiều như thấy quỷ tất nhiên sẽ nhanh chóng về nhà, nhưng hiện tại là chuyện liên quan đến thanh danh của mình, nàng không thể không ở lại, lấy can đảm quay đầu biện bạch với các nàng: "Ta không phải, ta không có, các ngươi đừng có nói lung tung."
Sau đó lại quay đầu tức giận hét vào mặt Trần Phong: "Tên mãng phu* thô bỉ nhà ngươi nói bậy bạ cái gì, đệ đệ ta không có tặng đệ đệ ngươi cái gì hết!"
*mãng phu: người có thân hình cao lớn, đầu óc đơn giản, khi xảy ra chuyện chỉ biết dùng vũ lực, không nghĩ ra cách ứng phó.
Tiểu Vân không muốn anh trai mình bị oan, nghe vậy vội vàng tiến lên vươn tay nhỏ của mình vội vàng giải thích: "Ca ca ta không nói bừa, đệ đệ Trình gia tặng đồ cho ta mà, mới vừa rồi ở đống cát bên kia, ngươi xem, là mứt kẹo này…"
"Tiểu Vân đừng nói nữa."
Trần Phong cũng bị tình huống bất ngờ này làm bối rối, phản ứng lại vội vàng ngăn cản em trai mình, nhưng hiển nhiên đã muộn.
Tất nhiên Thẩm Nguyệt Kiều không nghe Trình Mộc Tuyết giải thích, thấy thế càng thêm mắm dặm muối cười nhạo nói: "Ha ha, nhìn xem tín vật cũng lấy ra rồi, còn ngụy biện gì nữa."
Trình Mộc Tuyết tức giận đến mức không biết làm sao, nhưng vẫn một mực khẳng định nói: "Dù sao cũng không phải đệ đệ ta đưa."
Nha hoàn nghe vậy lập tức giễu cợt nói: "Không phải đệ đệ ngươi tặng, vậy sao nó không nói là đệ đệ người khác tặng, lại nói là đệ đệ ngươi tặng, chứng cớ xác thực rành rành ra đó còn không thừa nhận, dám làm mà không dám chịu à."
Trình Mộc Tuyết nghe vậy nhất thời nóng nảy, khom lưng túm lấy Tiểu Vân tra hỏi: "Tiểu quỷ ngươi, tốt nhất là thành thật khai báo rốt cuộc là ai cho ngươi, tại sao phải vu khống cho đệ đệ ta?"
Tiểu Vân cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, nháy mắt oa một tiếng bị dọa khóc, nhưng vừa khóc vừa kêu: "Hu hu ~ là đệ đệ Trình gia tặng ta mà!"
Trần Phong thấy đệ đệ mình bị dọa vội vàng thả con hươu đang khiêng xuống, tiến lên tách Trình Mộc Tuyết đang thẹn quá hóa giận ra, nhíu mày nói: "Đệ đệ ta không biết nói dối, đệ ấy nói là đại đệ nhà ngươi tặng thì chắc chắn là đại đệ nhà ngươi tặng, nhưng ta nghĩ chỉ là trẻ con đưa chơi thôi, Trình cô nương cô yên tâm, tôi sẽ không hiểu lầm."
Trình Mộc Tuyết nghe vậy đang định nói đệ đệ nàng mới một tháng tuổi, căn bản không thể nào biết tặng đồ cho người khác, sau đó sửng sốt nhận ra đại đệ này là chỉ ai, vốn thập phần tức giận, trong nháy mắt biến thành mười hai phần.
Tên tiểu tạp chủng kia không chỉ trộm đồ trong nhà, mà còn dám tặng cho đệ đệ của Trần Phong làm hỏng thanh danh của nàng!
Trình Mộc Tuyết tức giận lúc này xoay người mặt lạnh như băng bước nhanh về nhà.
Thẩm Nguyệt Kiều cùng nha hoàn của nàng ta thấy thế vui sướиɠ cười trên sự đau khổ của người khác.
Trần Phong xoay người nhìn về phía các nàng, nhíu mày nói: "Chuyện này chỉ là hiểu lầm, giữa ta và Trình cô nương trong sạch, ta nói rõ ràng với các người, nếu sau này để ta nghe được tin đồn truyền lung tung, vậy ta không ngại có thêm vài tin đồn với Thẩm gia đâu, dù sao thanh danh của ta vốn đã không tốt, có thêm vài tiếng xấu nữa ta cũng không quan tâm."
Thẩm Nguyệt Kiều nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, cắn răng nói với Trần Phong: "Ngươi dám!"
Trần Phong không nói gì nữa, khom lưng khiêng hươu lên dẫn Tiểu Vân rời đi.
Bên kia, sau khi ôm Tiểu Trình An vào viện, Trình Dục Xuyên muốn tìm một nơi có thể tránh được đối mặt với cửa lớn và trong phòng, quay đầu nhìn thấy cửa phòng bếp đang mở, nhìn mặt trời lúc này liền ôm Tiểu Trình An chui vào.
Sau đó đóng sầm cửa phòng bếp, cúi đầu nhìn thằng nhóc mập mạp trong lòng, đợi hắn lấy thức ăn ngon ra.
Trình An kinh hãi bĩu môi cạn lời nhìn hắn.
Theo thời gian trôi qua, đôi mắt phượng sáng ngời của Tiểu Trình Dục Xuyên vốn mang theo hy vọng dần dần ảm đạm, ngay cả khí chất của phản diện cũng có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hu ~ cậu thực sự biết sai rồi! Hôn hôn, ôm ôm, bế cao cao nè, đừng có hắc hóa được không!
Tiểu Trình An như nhìn thấy một cây non khô héo trong nháy mắt, cậu hoảng muốn chết, cuống quít vươn tay nhỏ ra cố gắng trèo lên vai Tiểu Long Ngạo Thiên, muốn cứu vãn một chút, chợt nghe thấy trong sân truyền đến tiếng quát giận dữ chói tai.
"Trình Dục Xuyên, tên tiểu tạp chủng nhà ngươi cút ra đây cho ta!"
Đương nhiên Trình Dục Xuyên cũng nghe thấy, nhưng hắn không hoảng sợ chút nào, ngay khi Tiểu Trình An nắm lấy tay hắn leo lên, hắn liền ôm lấy cậu đứng thẳng dậy, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Trước đó hắn chưa từng bế thẳng Tiểu Trình An, bởi vì Thẩm Anh và vυ' nuôi đều nói bây giờ xương cốt của bé còn chưa cứng cáp, bế thẳng sẽ không tốt cho cơ thể, nhưng hiện tại quan tâm làm gì, cậu cũng không quan tâm đến hắn, dựa vào cái gì hắn phải quan tâm thân thể cậu có khỏe hay không?
Trình Dục Xuyên đỏ hốc mắt đỏ tủi thân quật cường nghĩ.