Xuyên Thành Nhóc Phản Diện Ta Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 15: Bắt nạt kẻ yếu

Cho dù thân thủ của tiểu Trình Dục Xuyên có linh hoạt đến đâu thì vẫn là một đứa nhỏ năm tuổi, dưới thế vây công dồn dập của một bé trai bảy tuổi cùng một bé gái tám tuổi, rất nhanh đã bị chúng tóm được, bàn tay nhỏ cũng bị chúng cào rách da, nhưng hắn vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay.

Trình An bị tình huống bất thình lình này dọa suýt hôn mê, ngẩn người rất lâu mới phản ứng lại được, sau đó lập tức há mồm gào khóc thật to.

Trình Mộc Tuyết cùng với Thẩm Như Yến đang đứng ở đằng xa nghe thấy thì vội vàng chạy tới.

“Dừng tay lại cho ta, đã xảy ra chuyện gì?”

Mặt mày của Trình Mộc Tuyết lạnh tanh, cực kỳ có uy với đám trẻ con này. Lúc nàng lạnh mặt mở miệng thì đáng sợ đến mức Thẩm Đường cùng đứa bé gái kia không dám tiếp tục làm càn nữa.

Thẩm Đường lẩm bẩm kể hết đầu đuôi mọi chuyện, Trình Mộc Tuyết cùng Thẩm Như Yến im lặng lắng nghe hắn ta nói.

Mặc dù Thẩm Đường lớn hơn Trình Dục Xuyên hai tuổi nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì sẽ dễ dàng nhận ra hai đứa nhỏ này, cho dù là xét về phương diện sức mạnh hay là tính cách thì đều không cùng một đẳng cấp, không, phải nói là khác nhau một trời một vực, giống như đang so sánh giữa nhóc ngu đần và nhóc thiên tài vậy.

Tất nhiên Trình Mộc Tuyết không có khả năng yên tâm giao em trai của nàng cho một bé ngốc như thế ôm được, nhưng tiểu Thẩm Đường lại không chịu bỏ cuộc.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Như Yến dùng viên mứt quả nhỏ mà nàng ấy mang theo trong người trấn an em trai nhà nàng ấy.

Trình An nhìn bé trai vừa nhìn thấy mứt quả thì lập tức vứt cậu ra khỏi đầu kia, khóe miệng co giật, trong lòng tự nhủ, sự yêu thích của ngươi cũng quá rẻ mạt rồi đó nhóc con, bé con đáng yêu như ta đây lại không đáng giá bằng một viên mứt quả sao? Vì sao không phải là mười viên chứ?

Nhưng nói thì nói vậy thôi, nhìn đối phương không quậy nữa, tiểu Trình An thở một hơi thật dài.

Trình Mộc Tuyết ôm tiểu Trình An kiểm tra kỹ càng, sau khi xác nhận cậu không bị thương thì lại không phân rõ đúng sai dạy dỗ Trình Dục Xuyên một trận, rồi lại đưa tiều Trình An cho hắn ôm đi chỗ khác chơi, bản thân thì cùng Thẩm Như Yến đi đến khu vực khác sạch sẽ hơn, vừa nhìn đám trẻ con ở khoảng cách không gần cũng không xa, vừa tám chút bí mật nhỏ giữa các cô nương.

Còn về vết thương rách da trên tay của Trình Dục Xuyên, nàng không nhìn thấy. Đương nhiên, dù có nhìn thấy thì nàng cũng không quan tâm.

Trình Dục Xuyên im lặng ôm tiểu Trình An vào lòng.

Nhưng không bao lâu sau, đám nhóc miệng còn hôi sữa kia lại gây chuyện.

Đứa bé vừa rồi phối hợp với tiểu Thẩm Đường bắt nạt tiểu Trình Dục Xuyên hỏi tiểu Thẩm Đường rằng không phải thằng nhóc tên Tiểu Vân kia không tới sao? Thế là tiểu Thẩm Đường vừa ăn mứt quả xong đã lập tức chạy thì lôi người đến tính sổ. Sau khi bé trai nhỏ gọi là Tiểu Vân kia bày tỏ rằng ca ca của nó đã nói là ‘Bé ngoan không thể bắt nạt những bạn nhỏ khác, như thế là không đúng đâu’ thì tiểu Thẩm Đường liền tức giận, không những vung tay đẩy mạnh bé trai nhỏ tên Tiểu Vân kia ngã xuống mặt đất mà còn dùng hết sức chọi một nắm cát vào người của nó, lập tức bắt nạt đến mức bé trai nhỏ ấy gào khóc hu hu.

“Oa~”

Trình An nhìn thấy toàn bộ quá trình cũng trợn tròn mắt. Tên nhóc tiểu Thẩm Đường này mỗi lần đi cùng với tỷ tỷ của hắn ta tới nhà của cậu thì đều rất hiền lành thân thiện, lại không nghĩ tới khi ở bên ngoài, hắn ta lại là một tên lưu manh nhỏ không thèm nói lý như vậy.

Trình Mộc Tuyết và Thẩm Như Yến nghe thấy tiếng khóc thì vô thức quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Sau khi Thẩm Như Yến nhìn thấy không phải là đệ đệ nhà mình khóc, cũng không phải là đệ đệ của Trình Mộc Tuyết khóc thì quay đầu đi, hiển nhiên là không có ý định quản chuyện này.

Bé trai nhỏ tên Tiểu Vân khóc giống như tiếng mèo con kêu, chỉ khẽ thút thít từng tiếng, âm thanh không quá lớn nhưng lại cực kỳ khiến người khác thương xót.

Trình Mộc Tuyết thấy thế thì không nhịn được nhíu mày lại, nói: “Nè Như Yến, ngươi không quản đệ đệ của mình sao? Cứ để như vậy có phải không được hay cho lắm không?”

Thẩm Như Yến nghe vậy thì xem thường nói: “Có gì không tốt chứ, người cũng không phải không biết tình huống của nhà bọn họ như thế nào, cha của nó là tội phạm gϊếŧ người, anh của nó, Trần Phong, cũng mạnh đến mức dọa người như cha của hắn ta. Không những thế, ngày nào hắn ta cũng đi săn, nói không chừng một ngày nào đó sẽ làm ra những chuyện như gϊếŧ người giống cha của hắn ta thì sao, đến lúc thằng nhóc này trưởng thành khẳng định cũng sẽ giống như vậy, đệ đệ của ta dám chơi chung với nó thì chứng tỏ là đệ đệ của ta rất gan dạ, cũng là vinh hạnh của nó. Nếu nó không muốn thì đừng có chơi chung với đệ đệ nhà ta, ta còn chẳng muốn tiểu Thẩm Phong nhà ta chơi chung với nó đâu, ai biết được lúc nào nó sẽ phát điên ra tay gϊếŧ người chứ.”

Trình Mộc Tuyết còn muốn nói gì đó: “Nhưng mà…”