Vương thị và Trình Mộc Tuyết đột nhiên nghe được có người lên tiếng thì quay
đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh theo bản năng, chỉ thấy một đứa nhỏ lạnh lùng
đẹp trai khoảng bốn năm tuổi đã đi theo qua đây không biết từ bao giờ.
Vương thị hỏi theo bản năng: “Vì sao ngươi lại biết?
Trình Mộc Tuyết quay đầu nhìn thấy người nói chuyện thì rất sửng sốt. Từ khi
Trình Dục Xuyên tới nhà nàng đến này vốn đã rất trầm mặc kiệm lời, ít khi nói
chuyện với ai, sau khi Trình Tuấn Sinh chết thì hắn lại càng ít nói hơn nữa, nửa
năm qua gần như không hề mở miệng lấy một lần, cũng không phản kháng,
muốn làm gì hắn thì làm, người khác không biết còn tưởng hắn là một thằng
ngu bị câm, không biết nói chuyện cũng không biết đau là gì.
Nhưng lúc này hắn lại phá lệ chủ động mở lời, Trình Mộc Tuyết làm sao lại
không kinh ngạc được chứ, nhưng rất nhanh nàng đã phục hồi lại tinh thần,
gương mặt lạnh lùng nhìn hắn đầy chán ghét, không vui nói: “Không uống như
thế này, vậy thì còn có thể uống như thế nào chứ?”
Trình Dục Xuyên không để ý đến Trình Mộc Tuyết, hắn nhìn bé con trong lòng
ngực của bà vυ', bày ra gương mặt nhỏ lạnh lùng đẹp trai của mình ra, nói: “Ta
cũng không rõ, nhưng bà vυ' của ta nói rằng khi ta vừa sinh ra cũng đã có hỉ nộ
ái ố của chính mình, không thích trực tiếp bú sữa, phải vắt sữa ra rồi đút cho ta
uống thì ta mới chịu uống.”
Trình Mộc Tuyết nghe vậy, ánh mắt sáng rực lên, kêu to ra phía ngoài của bình
phong: “Cha, người nghe tiểu tạp chủng ngu ngốc này khi vừa sinh ra đã có hỉ
nộ ái ố của chính mình, đệ đệ của con đáng yêu thông minh như thế này, khẳng
định còn hiểu biết nhiều hơn so với hắn nữa, thật sự có thể phân biệt được nam
nữ, biết thẹn thùng!”
Thẩm Anh nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ, ta nhìn ngươi mới giống đồ ngốc
đó!
Y sống nhiều năm như thế này còn chưa nhìn thấy qua đứa trẻ nào còn thông
minh hiểu chuyện sớm hơn Trình Dục Xuyên này đâu.
Nhưng mà dựa theo những gì tiểu Trình Dục Xuyên vừa nói như vậy, tuy rằng
Thẩm Anh không tin bé con vừa chào đời đã có thể phân biệt được nam nữ,nhưng lại tin có một vài đứa trẻ trời sinh đã thông minh, vừa được sinh ra đã
biểu hiện không giống với người bình thường, ví dụ như có cảm xúc của chính
mình, cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu chẳng hạn.
Sau đó, Thẩm Anh liền chỉ huy đứa con gái ngốc nhà y cầm cái muỗng trên bàn
đưa cho bà vυ' đút sữa cho bé con từ xa. Có phải hay không thì phải thử mới có
thể biết được.
Trình An hiện tại kinh hỉ đến phát điên rồi, tiểu Long Ngạo Thiên vậy mà lại
chủ động mở miệng nói chuyện giúp cậu, chuyện này có phải đã cho thấy hắn
vẫn có thể cứu chữa được? Từ giờ trở đi nhà bọn họ chỉ cần không chọc giận
trùm cuối Long Ngạo Thiên này thì sau này sẽ có thể sống tốt đúng không?
Bà vυ' đưa cái muỗng ra, tiểu Trình An nhìn thấy con đường sống sót lập tức cực
kỳ phấn chấn mở miện nhỏ ra ‘chóp chép’ một tiếng, cảm giác mùi vị có hơi
ngọt thanh nhè nhẹ, còn ngon hơn so với những gì cậu đã tưởng tượng nhiều.
Trình Mộc Tuyết khom lưng nhìn, thấy thế thì đôi mắt lập tức sáng lấp lánh,
kích động kêu lên: “Cha, đệ đệ chịu uống rồi, thật sự chịu uống rồi!”
Thẩm Anh ngồi đối diện bình phong nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội
vàng nói: “Ừ, chịu uống thì tốt rồi.”
Vương thị cũng tràn đầy vui vẻ, vội vàng tiếp tục vắt sữa ra đút cho bé con
uống.
Trình Mộc Tuyết ngồi xổm xuống đất, đôi mắt trông ngóng nhìn cái miệng nhỏ
chiêm chϊếp của đệ đệ nếu như uống từng muỗng từng muỗng sữa một thì sẽ
mất hết cả buổi sáng, nhíu mày nói: “Đệ đệ uống sữa như thế này thì đến bao
giờ mới no được chứ? Ta nhìn cũng sốt ruột thay bé.”
Vương thị nghe vậy thì dừng tay, ngẩng đầu lên nói: “Vậy thì làm sao bây
giờ…”
“Dùng cái này thử xem đi.”
Vương thị và Trình Mộc sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía âm thanh vừa
phát ra.
Chỉ thấy tiểu Trình Dục Xuyên không biết đã đi tới cạnh giường từ bao giờ,
trên tay hắn cầm một túi nước nhỏ.
Tiểu Trình Dục Xuyên giải thích với các nàng, nói: “Các ngươi đổ sữa vào trong
túi nước này, sau đó lại dùng vải bố sạch sẽ hoặc là da thú bọc miệng túi nước
lại, chỉ chừa ra một lỗ nhỏ để sữa bên trong có thể chảy ra cho bé con uống, chờ
sau này bé con lớn hơn một chút thì bé có thể tự mình cầm túi uống.”
Trình Mộc Tuyết cùng Vương thị nghe vậy thì đôi mắt lập tức sáng ngời.
Cứ như vậy, mười lăm phút sau, tiểu Trình An cuối cùng cũng được ôm ‘bình
sữa’ phiên bản cổ đại, uống đến ngọt ngào thơm ngọt.
Cậu vừa ôm túi sữa phồng má hút ‘rột rột’ dòng sữa thơm ngon ngọt ngào bên
trong, vừa không nhịn được nghiêng đôi mắt nhỏ của mình liếc nhìn tiểu khốc
ca đứng bên cạnh mép giường, trong lòng điên cuồng tâng bốc hắn lên tận trời
xanh. Thật không hổ là lão đại Long Ngạo Thiên, thật sự rất thông minh, tuổi
còn nhỏ như vậy đã phát minh ra bình sữa! Lợi hại quá Long ca của ta!
Tiểu Trình Dục Xuyên quả thật rất thông minh, nhưng phát minh ‘bình sữa’ này
lại không phải là của hắn. Còn về phần vì sao hắn biết làm thì là do trước khi
hắn cai sữa thì đều uống sữa bằng cách này, sự thông minh của hắn phát huy ở
chỗ khác cơ.