Xuyên Nhanh: Vai Ác Biến Thái Muốn Cưỡng Đoạt Ta

Chương 4: Cốt truyện thay đổi

Nguyễn Miên: ""...""

Thật ra nàng không hiểu logic của ngược văn cho lắm.

Tại sao đáng lẽ chỉ cần một câu là giải quyết xong, nữ chính cứ phải đợi tới lúc người thân của mình qua đời mới nói?

Chưa kể đến chuyện ca ca ruột của nàng bị nam chính hại chết, rốt cuộc tại sao nữ chính lại tha thứ cho nam chính vậy?

Ca ca của nàng mà thấy thì chắc sẽ chết không nhắm mắt phải không?

Hơn nữa nữ chính bị nam chính ngược tơi tả như vậy, xin hỏi bóng ma tâm lý trong lòng nàng lớn cỡ nào?

À, mà bây giờ, hình như nữ chính kia là cô!

Nguyễn Miên: ""...""

Quả nhiên hai ngàn điểm không hề dễ kiếm.

Mà thôi, ngược thì cứ ngược đi, chẳng qua là ăn mấy trận đòn, bị nhốt trong lao tù tối tăm, không bị lấy thận là được.

Nguyễn Miên cảm thấy vẫn ổn.

Hệ Thống: ...Ký chủ, yêu cầu của cô thấp thật đấy!

Nguyễn Miên: Haha, có tiền mua tiên cũng được!

Lúc đầu thì cốt truyện còn theo quỹ đạo.

Mùng một, Nguyễn Miên và Nguyễn lão thái quân cùng đi chùa Tướng Quốc dâng hương.

Do bị mọi người xa lánh nên Nguyễn Miên bị lạc trong chùa, nàng đi nhầm vào một rừng trúc, trùng hợp cứu được nam chính đang bị thương.

Cũng bởi vậy mà nàng lỡ mất buổi giảng kinh của trụ trì, sau đó bị tổ mẫu phạt suy ngẫm ba ngày trong chùa.

Đến chỗ này, tất cả mọi thứ rất bình thường!

Tận đến lúc Nguyễn Miên trên đường về phủ thì gặp một nam nhân đang hôn mê dưới gốc cây.

Nguyễn Miên nghĩ tới thiết lập tính cách thánh mẫu của bản thân nên mới tốt bụng xuống xe cứu hắn.

Dù sao nàng sẽ không thừa nhận nguyên nhân cứu hắn là bởi vì gương mặt họa thủy kia.

Kết quả thì sao?

Nam nhân kia vừa tỉnh đã trực tiếp đánh ngất xa phu và nha hoàn của Nguyễn Miên, sau đó hắn kéo nàng lên xe rồi...

Má ơi, cốt truyện đâu phải như thế này chứ!

Nhưng đây còn chưa phải chuyện tệ nhất, điều kinh khủng hơn là nam nhân kia, hắn là...

Quân chủ Bách Lý Tu của đế quốc Đại Tấn - vai ác hô mưa gọi gió, suýt chút nữa đã gϊếŧ chết nam chính!

Người nọ đăng cơ từ thuở niên thiếu, tính cách bạo ngược thất thường, cực kỳ hiếu chiến, giang sơn của hắn tràn ngập chướng khí, dân chúng ai oán lầm than.

Sau này nam chính vì thương xót bách tính nên mới khởi nghĩa vũ trang lật đổ bạo quân.

Trong cốt truyện, nhân vật phản diện bắt Nguyễn Miên chính là tên bạo quân này!

Nguyễn Miên: Nàng không chỉ cứu kẻ thù lớn nhất của hai ngàn điểm... à không, của nam chính, mà còn bị hắn hại thất thân?

Nếu Dạ Phi Thần biết được thì sao nàng có thể công lược y để kiếm hai ngàn điểm nữa chứ?

Nguyễn Miên òa khóc thê thảm.

Nàng không thể chấp nhận được sự thật này!

Hệ Thống: Chẳng lẽ ký chủ không thấy đội nón xanh cho nam chính ngược văn là chuyện rất sảng khoái ư?

Nguyễn Miên: Sảng khoái có ích gì đâu?

Một người làm công như nàng sao phải trông đợi khách hàng gặp xui xẻo chứ?

Kể cả khách hàng có cực phẩm tới đâu, mọi người cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, ai đưa tiền thì người đó là cha được chưa!

Hệ Thống: ...

Không còn gì để nói.

Hệ Thống thấy Nguyễn Miên tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc thì chậm rãi nói: Nam chính đâu có biết cô đã thất thân.

Nguyễn Miên: Hả? Hả? Hả!

Đúng nhỉ!

Dù sao trong cốt truyện, đêm tân hôn của nàng và nam chính vốn đầm đìa máu tươi, đến lúc đó ai mà biết được?

Cho nên hai ngàn điểm của nàng vẫn còn!

Nguyễn Miên lập tức hồi đầy máu!

Hệ Thống: ...

Chỉ cần nhìn vào thái độ này, nó lập tức hiểu tại sao tổng bộ lại đánh giá Nguyễn Miên là người thích hợp với công việc xuyên nhanh nhất rồi.