"Cắt!"
"Nguyễn Tĩnh, cuối cùng cô có muốn diễn không hả? Nói cô bao nhiêu lần rồi, cần phải nhìn nam chính một cách tình cảm vào, TMD, quay ba lần đều hỏng, còn cái biểu cảm kia nữa, cô có bị sao không vậy? Lần cuối cùng này mà không làm được nữa thì cút đi cho tôi!"
(*) tiếng lóng chửi thề.
Không gian yên tĩnh tràn ngập tiếng đạo diễn rống lên giận dữ, các diễn viên khác đều yên lặng không dám hé răng, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn cô diễn viên tuyến 18 bị mắng đến không ngóc đầu lên được.
Nguyễn Tĩnh mặc niệm ở trong lòng vài lần "Bây giờ mày đang cần tiền để nuôi em trai, mày nhất định phải nhịn, nhịnnnnnn." Cúi đầu đi đến trước mặt đạo diễn thành khẩn xin lỗi: "Xin đạo diễn cho tôi thêm một cơ hội nữa, lần này tôi nhất định sẽ qua."
Lâm An là đạo diễn có tiếng độc miệng trong cái vòng luẩn quẩn này, mặc kệ sau lưng có chống lưng hay không, hoặc là ảnh đế ảnh hậu gì đó, chỉ cần phát huy không tốt, vẫn bị la mắng thóa mạ như thường.
Nhà đầu tư vì ông không nể mặt rất là căm tức, nhưng vì ông ấy chọn phim rất giỏi, chưa từng có bộ nào là bom xịt cả, hiện tại giới giải trí có rất nhiều diễn viên minh tinh, mười người có tám là do tham gia diễn phim điện ảnh do Lâm An làm đạo diễn mà nổi tiếng, bởi vậy cho dù có người không thích ông ta, bỏ ra số tiền đầu tư lớn, cũng là mang tiền đến mời ông ấy làm đạo diễn.
Đạo diễn Lâm An thoải mái phát tiết mắng xong một trận, hiện tại thể xác và tinh thần ông thoải mái hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn rất là khó coi.
Từ Tiêu Vân cầm đồ uống đi tới, đưa cho ông cười nói: "Đạo diễn Lâm xin bớt giận, Nguyễn Tĩnh vẫn coi như là người mới, nể mặt tôi, không được cũng hãy nể mặt Bùi tổng, cho cô ấy thêm một cơ hội. Lần này nếu như cô ấy diễn còn không làm ông vừa lòng nữa, tôi lập tức đuổi cô ta đi."
Trợ lý của Lâm An thông minh nhận đồ uống trong tay Từ Tiêu Vân, vặn mở rồi đưa cho ông.
Uống một ngụm, Lâm An mới nhẹ khẽ hừ một tiếng, "Tiểu Từ không phải là tôi nói cô, sao đối với ai cũng tốt vậy? Lần này tôi nể mặt cô với Bùi tổng, cho cô ta thêm cơ hội đấy."
Từ Tiêu Vân nói lời cảm ơn đạo diễn Lâm, hai người lại hàn huyên vài câu, mới mang Nguyễn Tĩnh rời đi.
Đem Nguyễn Tĩnh đến một chỗ yên tĩnh hẻo lánh, vẻ mặt Từ Tiêu Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Nguyễn Tĩnh ơi là Nguyễn Tĩnh, sao cô càng diễn càng kém thế hả? Mới cho cô ba ngày nghỉ, cô liền quên luôn kĩ năng cơ bản nhất rồi? Làm diễn viên nên làm đến nơi đến chốn, nhân vật dù chỉ là nhân vật tuyến ba, nhưng là so với việc trước kia cô chỉ diễn thi thể hay người qua đường là được lắm rồi đó biết không?"
Nguyễn Tĩnh kiên định nhìn Từ Tiêu Vân, nắm chặt tay: "Chị Từ yên tâm, tôi nhất định sẽ diễn thật tốt, sẽ không để chị thất vọng nữa."
Vẻ mặt cô chân thành, lại nghĩ đến tình huống trước mắt, lòng Từ Tiêu Vân đã mềm hơn nửa, nói: "Cô nghiêm túc diễn là tốt rồi, tôi còn mong cô trở nên nổi tiếng, diễn vai nữ chính mang cúp ảnh hậu trở về, cô nên cho tôi chút thanh danh đi."
Nghe xong những câu này lòng Nguyễn Tĩnh run lên, cô có nên lo lắng đánh mất công việc minh tinh này không, rồi sẽ chuyển về làm công việc gì đây? Dã tâm của chị Từ đúng là càng ngày càng lớn, ban đầu chỉ cần cô diễn tốt là được, giờ lại muốn cô ngày càng nổi tiếng mang danh hiệu về. Không phải là cô xem thường bản thân, mà cô thật sự không biết mình có khả năng diễn xuất hay không đấy.
Không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, Nguyễn Tĩnh chỉ thành thật gật đầu đáp ứng.
Từ Tiêu Vân còn phải dẫn dắt một người mới khác nữa nên chỉ lải nhải đôi chút thì nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc Nguyễn Tĩnh cân nhắc kịch bản và lối diễn một chút.
Lại lật kịch bản trên tay một lần nữa, Nguyễn Tĩnh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nguyễn Tĩnh tên thật cũng là Nguyễn Tĩnh, nhưng cô không phải là người, cô đến từ Ngôi sao xanh thứ 4 năm 455, vừa sinh ra đã thống trị bộ tộc có số lượng đông đảo nhất tộc Thang thi*, cô là thủ lĩnh của tộc.
*Tang thi: Zombie
Làm thủ lĩnh của tộc Tang thi, Nguyễn Tĩnh ngày ngày đều xử lý không hết những tranh chấp, hôm nay người này bị thương ở trên mặt, ngày mai người kia cướp vợ của người khác.
Cuối cùng lúc Nguyễn Tĩnh trưởng thành là ba trăm tuổi, trưởng lão trong tộc ban cho cô người đàn ông mạnh mẽ nhất của tộc Thú nhân, hi vọng cô sẽ mau chóng sinh ra hậu duệ ưu tú nhất cho tộc Tang thi.
Sau đó rắc rối liền xảy ra. Trước hôn lễ một ngày, người dân của tộc chồng cô tìm đến cô, hy vọng cô chỉ có thể cưới một mình hắn, đem hai người ở trong cung kia đuổi về tộc Hồi.
Không nói đến việc cô đã cùng hai người chồng khác của mình trước các vị thần linh đưa ra lời thề, chính thức trở thành phu thê , chỉ là không có thề là chỉ cưới một mình hắn. Trải qua ngày tận thế tàn khốc, ở bất kỳ tộc nào, phụ nữ càng ngày càng ít, chế độ một thê nhiều phu, không phải là bình thường sao? Tư tưởng của người này cũng thật là kỳ quái.
Cuối cùng Nguyễn Tĩnh đương nhiên là cự tuyệt hắn. Người này lúc đó không nói gì thêm cả, chỉ là mặt không biểu cảm gật đầu sau đó liền rời khỏi .
Hắn rời đi không lâu sau lại quay đầu lại, ôm cô thật chặt rồi phát tiết du͙© vọиɠ trên người cô, trước gϊếŧ chết cô còn ở bên tai thì thầm một câu: "Đời này cô chỉ có thể có người đàn ông duy nhất là tôi" .
Thân là thủ lĩnh của tộc Tang thi đầy cao quý, Nguyễn Tĩnh cứ như vậy mà chết đi, còn là bị chồng nhỏ gϊếŧ chết, chờ cô mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện chính mình đang ở một thế giới vô cùng kỳ lạ, trùng sinh ở trên cơ thể người có cùng tên với cô.
*
Xa xa lại truyền đến tiếng đạo diễn Lâm An gầm gừ, kéo Nguyễn Tĩnh đang chìm đắm trong hồi ức trở lại đời thật. Lần này bị mắng là ảnh đế của bộ phim nổi tiếng gần đây.
Người đàn ông kia kia bị mắng còn có vẻ mặt cảm kích đối với Lâm An mà gật đầu, trong lòng Nguyễn Tĩnh cuối cùng cũng có chút cân bằng.
Xem đi, có người giống cô bị mắng đến máu me đầy đầu. Tuy rằng là thủ lĩnh tộc Tang thi, cô cần phải thề sống thề chết bảo vệ thể diện tôn nghiêm của bản thân mình, nhưng bây giờ cô chỉ có một mình, lại ở thế giới hiện đại, vẫn là một người nghèo. Ai, lại cuối tháng rồi sao, tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền mạng phải nộp, trong nhà còn có một thằng nhóc con cần phải đi học bổ túc.
Đúng là một câu chuyện buồn, cái gì mà tôn nghiêm, thể diện thủ lĩnh tộc Tang thi, có thể ăn được sao? Vẫn là nên chăm chỉ đi kiếm tiền thì hơn.
"Nguyễn Tĩnh, đến cô rồi đây, chuẩn bị sẵn sàng đi." Trợ lý đạo diễn cầm cái loa hướng về phía Nguyễn Tĩnh hô.
Nguyễn Tĩnh đứng lên sửa sang lại y phục, lên một tí cảm xúc rồi đi qua.
"Nào các bộ phận hãy chú ý, 《 Ám sát 》 cảnh thứ 12 ngày thứ 6, action."
Nguyễn Tĩnh vừa mới hung hăng bấm chính mình một cái, hiện tại hốc mắt đã đỏ lên ẩn hiện nước mắt. Kịch bản đưa cho cô chỉ có bốn chữ “liếc mắt đưa tình”, Nguyễn Tĩnh thật sự là không biết nên diễn thế nào, nhưng nghĩ cô từ sau khi mở mắt ra nhìn thấy bên cạnh là thằng nhóc con thì kích động, cảm xúc lần này so với tâm trạng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lần đó chắc không khác nhau mấy nhỉ?
Đỗ Diệc Thành nhìn ánh mắt tiểu minh tinh trước mặt hiển nhiên so ba lần trước tốt hơn rất nhiều, giống như có chút ẩn tình cùng ý tứ, nhưng mà lạ là hắn vẫn cảm thấy rất kỳ quái?
Dù sao cũng là người ba lần cầm cúp ảnh đế, cảm giác quái dị trong lòng Đỗ Diệc Thành rất nhanh đã bị anh ta đè xuống, hơn nữa cũng không có nghe đạo diễn kêu ngừng, hắn lập tức đi vào trạng thái.
"Tiêu Ngân nhẹ nhàng ôm mỹ nhân khuynh thành trước mắt, khóe miệng mang theo một tia cười quỷ dị, ngón tay thon dài nâng cằm mỹ nhân, khẽ vuốt ve cái cằm tinh xảo ấy, mắt mắt chứa nhiều cảm xúc: Tam công chúa thật sự là làm cho người ta cảm thấy vừa thương vừa hận mà.
Nói xong chậm rãi hạ thấp mặt, nhẹ nhàng hôn lên trán của đối phương."
Nguyễn Tĩnh chịu đựng để bản thân không đá bay người đàn ông đang ôm cô, đợi đến khi anh ta hôn xong thì ngẩng đầu lên, trong đầu cố gắng nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của thằng nhóc con trong nhà kia, trong mắt long lanh vài giọt nước, nước mắt theo gương mặt trắng nõn của cô mà rơi xuống, trong nháy mặt có một loại nhu nhược khiến cho người ta kinh ngạc.
Nguyễn Tĩnh nhẹ giọng nói: Phu quân.
"Cắt! Không tệ không tệ, lần này diễn không tệ."
Nghe được đạo diễn kêu “Cắt", trong nháy mắt, Nguyễn Tĩnh liền nhanh chóng đứng dậy, nhìn sang Đỗ Diệc Thành gật gật đầu sau đó liền rời khỏi.
Phân cảnh của cô không nhiều lắm, chỉ còn cảnh nhảy xuống tường thành nữa. Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, nhảy khỏi tường thành cũng tốt, chỉ cần không phải diễn cảnh tình cảm gì là được.
Còn chưa đến lúc diễn, phản ứng của Nguyễn Tĩnh đã khiến Đỗ Diệc Thành kinh ngạc, sắc mặt trì trệ nhìn anh giống như tránh né bệnh truyền nhiễm gì đó, nhanh chóng đứng dậy rời đi, trong lòng Đỗ Diệc Thành rất khó hiểu, sờ sờ mặt.
Chẳng lẽ anh ta đã già thật à? Nhưng fan của anh ta thường xuyên ca ngợi vẻ đẹp của anh ta trên blog cá nhân mà, xem ra sau khi mình hoàn thành bộ phim này phải đến thẩm mỹ viện một chuyến.
*
Nguyễn Tĩnh đứng lùi một bên, nhìn nữ diễn viên chính, bên người là một đám người vây quanh, người người đều vẻ mặt vội vàng, người cho cô ta cốc nước, người lau mồ hôi quạt gió, trong lòng cô lại lần nữa yên lặng thở dài.
Nhớ năm đó cô thân là thủ lĩnh tộc Tang thi, đi đâu cũng có người hầu hạ, nhưng hiện tại thì sao? Bên người không có một ai, một trợ lý nhỏ đều không có, thật là buồn mà.
Cô nuốt một ngụm nước, Nguyễn Tĩnh cầm lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán. Biến đau thương thành sức mạnh, nghiêm túc đọc kịch bản được đưa đến. Nguyễn Tĩnh ơi là Nguyễn Tĩnh, hiện tại không phải là lúc hoài niệm quá khứ, tiền để gửi ngân hàng càng ngày càng ít! Mày cần kiếm tiền- kiếm tiền - kiếm tiền!
Diệp Y Lâm tiếp nhận ly trà lạnh trợ lý đưa qua, nhẹ khẽ nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt như vô tình nhìn Nguyễn Tĩnh, nghi hoặc trong lòng cô ngày càng lớn. Kiếp trước ở giờ phút này, có tin minh tinh tuyến mười tám Nguyễn Tĩnh đã chết, ở nhà cắt cổ tay tự sát.
Từ sau cái chết của Nguyễn Tĩnh, gia đình của cô ấy đã từ chối công bố việc này. Khi sự việc bị lộ, còn thu hút sự chú ý cùng đồng tình của cư dân mạng, khi đó cũng đã nổi tiếng một chút, rõ ràng kiếp trước Nguyễn Tĩnh đã chết nhưng sao bây giờ lại ở cùng tổ quay phim với cô, đã có chuyện gì xảy ra đây?
Diệp Y Lâm chau mày, chẳng lẽ là bởi vì sự trùng sinh của cô, cho nên có một số việc đã thay đổi? Kể cả sự việc kia cũng bị thay đổi?
Diệp Y Lâm cúi đầu lâm vào trầm tư.
Hôm nay, buổi chiều cuối cùng, việc quay phim đã hoàn thành, có nhân viên phân phát cặp l*иg đựng cơm. Nguyễn Tĩnh bỏ xuống kịch bản ánh mắt sáng lấp lánh tiến lên, cầm l*иg cơm nhân viên đưa cho, "Cám ơn."
Tay của Đỗ Diệc Thành ở giữa không trung khẽ run, ngực khó chịu nhìn Nguyễn Tĩnh cầm cặp l*иg đựng cơm sau đó liền khoan khoái rời đi, trong lòng cảm thấy có chút nghẹn .
Lúc nào cũng có người hoặc là nữ diễn viên bắt chuyện với hắn, tỏ ra vẻ mặt ôn nhu dịu hiền. Cái cô tiểu minh tinh Nguyễn Tĩnh không nổi tiếng này, vậy mà không có lúc nào nói chuyện với hắn cả, chẳng lẽ muốn cùng hắn chơi chơi lạt mềm buộc chặt sao? Chắc đúng là như vậy rồi.
Nhận l*иg đựng cơm từ tay trợ lý, Đỗ Diệc Thành nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh lúc này đang gặm chân gà.
Đối với con người này, điều tốt đẹp nhất thế giới chính là món ăn ngon. Kiếp trước cô chính là thủ lĩnh tộc Tang thi, thức ăn toàn là đồ dinh dưỡng nhưng lại không có mùi vị.
"Tốt lắm, cô thành công khiến tôi chú ý rồi đấy." Đỗ Diệc Thành đi đến trước mặt Nguyễn Tĩnh, dừng lại thấp giọng nói một câu.
Muốn hộp cơm của tôi hả? Nguyễn Tĩnh cầm chặt cặp l*иg đựng cơm, nhanh chóng đem chân gà ăn hết, ngay cả xương cũng liếʍ vài lần, căn bản không quan tâm Đỗ Diệc Thành.
Nhìn thấy hành động của cô, trong ngực Đỗ Diệc Thành là một cục tức, phức tạp nói: "Cô không cần làm như vậy, tôi đã nhớ tên cô rồi, Nguyễn Tĩnh." Nói xong lại nhẹ nhàng lườm Nguyễn Tĩnh một cái, cầm cặp l*иg đựng cơm rời khỏi.
Nguyễn Tĩnh: ? ? ?
Người đàn ông này đang nói cái gì vậy? Đầu óc chắc có vấn đề rồi. Quên đi, chỉ cần không cướp miếng cơm của cô là được, cô không quan tâm.