“Cũng không thể nói là lừa người, nhưng rõ ràng là đã phóng đại mọi chuyện lên. Ma quỷ vốn dĩ không phải là thứ có thể thường xuyên nhìn thấy, chỉ có những vong linh còn lưu luyến mãnh liệt nơi trần thế mới lưu lại trên thế giới người dương. Họ nhất định phải có sự lưu luyến rất mạnh mẽ, có thể là những hồn ma trước khi chết oán khí quá mạnh, hoặc ẩn chứa sự oan uổng nào đó, hoặc sinh ra hay chết đi vào đúng giờ âm, tháng âm, năm âm[8] . Những điều kiện này đều vô cùng nghiêm ngặt, nếu ma quỷ thực sự có thể gϊếŧ người tùy ý, thì thế giới này còn cần cảnh sát để làm gì? Hung thủ gϊếŧ người đều giao cho linh hồn của người bị hại trừng phạt là xong.” An Nhiên gật đầu: “Ừ đúng! Hiếm khi thấy cậu nói những lời đáng tin như lần này.” Lưu Thiên Hoa sửng sốt suýt ngã, nói: “Cậu nói gì vậy! Tôi trước giờ đều rất đáng tin đó được không hả!?” Nói rồi, cậu ta chỉ vào chiếc vòng đá diopside sao đen An Nhiên đang đeo trên cổ. Thấy hành động của Lưu Thiên Hoa, An Nhiên nói một cách không bằng lòng: “Đeo cái thứ này chẳng phải vẫn y như trước sao? Tôi chẳng thấy những thứ xuất hiện xung quanh ít đi chút nào.”
Lưu Thiên Hoa bĩu môi: “Cậu tưởng bùa hộ mệnh là vạn năng chắc? Đeo nó là để giúp cậu phòng thân, không phải để đuổi tà ma. Người ta đã không động vào cậu, cậu còn muốn chủ động gây chuyện sao?” An Nhiên nói: “Tôi không có ý đó. Nhưng không có cách nào để họ không lại gần tôi à? Tôi không muốn tấn công họ, chỉ là không muốn nhìn thấy họ mà thôi.” “Không phải không có cách, nhưng tôi không khuyến khích cậu dùng. Trên người cậu đeo cái vật đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia, lỡ gặp phải ai có công phu tu luyện, lúc đó chẳng phải chuốc thù hận vào người sao? Cậu phải biết là ‘đạo cao một thước, ma cao một trượng’ đấy! Dù là pháp khí mạnh đến mấy cũng có thể nguy hiểm.” An Nhiên gật gật đầu ra chiều đã học được một bài học, nghĩ ngợi một lúc bèn hỏi: “Không phải cậu nói có những người có thể bịt đôi mắt âm dương lại hay sao? Cậu có quen thầy nào có thể làm được vậy không?”
Tuy qua quan sát của An Nhiên, Lưu Thiên Hoa chắc chắn là một thần côn không thể nhìn thấy ma quỷ, nhưng không thể phủ nhận ý kiến của cậu ta về lĩnh vực này đều rất xác thực, vì thế An Nhiên muốn nghe thử. Nếu không phải vì An Nhiên đã từng thấy Lưu Thiên Hoa đi qua một hồn ma nữ mà không hề hay biết gì, thì dựa vào kiến thức phong phú của cậu ta về lĩnh vực này, An Nhiên sẽ thực sự tin cậu ta là một đại sư có đạo hạnh cao thâm.