Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ

Quyển 1 - Chương 3.4: Bạn cùng phòng giá đáo

Từ trạm xe bus về đến nhà An Nhiên phải đi qua một công viên nhỏ. Diện tích công viên không lớn, chỉ có một khoảng đất trống, một chiếc xích đu và cầu trượt nhỏ. Dù vậy, đám trẻ con gần đó vẫn rất thích chơi đùa tại đây. Với một đứa trẻ, dù chỉ là khoảng đất trống của công viên cũng có thể trở thành sân chơi với đủ mọi trò. Vì thế mỗi khi tan học hoặc ngày nghỉ, công viên đều rất đông học sinh, trẻ con đi xe đạp, đá bóng và đánh cầu lông. Đám tiểu quỷ náo nhiệt thường chơi đến khi mặt trời khuất bóng mới chịu giải tán, đứa nào đứa nấy tiếc rẻ trở về nhà ăn cơm. Khi An Nhiên đi qua công viên tối tăm, bỗng nghe thấy tiếng bóng đập bịch bịch. Muộn thế này rồi, vẫn còn trẻ con chơi ở đây sao? Cũng nguy hiểm quá chứ?

An Nhiên bước về phía phát ra tiếng động, quả nhiên nhìn thấy một bé gái khoảng 8 tuổi đứng sau cầu trượt chơi bóng, theo tiếng nảy từng nhịp từng nhịp của quả bóng, cô bé thì thầm nhẩm đọc: “82, 82, 82…” Sao mỗi lần đập xuống vẫn là 82? Một cảm giác đáng sợ bỗng trào lên trong An Nhiên. Ghìm nỗi bất an xuống, An Nhiên đang định nói với cô bé đừng chơi muộn quá mà hãy mau về nhà, thì bất ngờ bị ai đó phía sau vỗ vai! “Lưu Thiên Hoa! Tôi đã nói… À! Anh Lâm!” Tưởng rằng cậu bạn Lưu Thiên Hoa lại giở trò đùa, An Nhiên không nghĩ ngợi trực tiếp mở miệng mắng nhiếc, nhưng quay lại mới nhận ra phía sau mình là Lâm Dũng, cậu nhất thời xấu hổ im bặt.

Thấy dáng vẻ luống cuống của An Nhiên, Lâm Dũng cười hiền, nói: “Xin lỗi vì đã dọa cậu sợ.” “Không phải… Ban nãy tôi tưởng nhầm anh Lâm là một người bạn của tôi, vì cậu ta rất thích đùa dai, nên tôi mới…” An Nhiên gãi gãi mặt, nhớ lại ngữ khí hung hăng của mình hồi nãy, càng cảm thấy ngại. Lúc này, An Nhiên phát hiện cô bé chơi bóng cạnh chiếc cầu trượt đã đi mất, nghĩ bụng có lẽ cô bé đã về nhà, bèn không để tâm nữa mà quay sang hỏi Lâm Dũng: “Anh Lâm qua đây muộn thế này có việc gì sao?”

Lâm Dũng xua tay cười, nói: “Lần này tôi đến đây không phải để tìm cậu, chỉ là đến thăm bạn. Thật là trùng hợp quá, người đó hồi nhỏ rất thân với cậu em thứ ba nhà tôi, nhưng hai năm gần đây bị mất liên lạc, không ngờ lại chuyển đến ở ngôi nhà này.” An Nhiên nhìn người đàn ông lúc nào nói chuyện cũng lịch sự này, thầm nghĩ liệu có phải chỉ là trùng hợp hay không? Chỉ e Lâm Dũng chọn chỗ trọ cho em trai ở đây cũng liên quan đến chuyện đó? Dù Lâm Dũng trước giờ đều thể hiện bản thân như là một doanh nhân bình thường, nhưng An Nhiên cứ cảm thấy con người này không hề đơn giản. Từ trong xương tủy anh ta luôn toát ra một khí chất cao quý, từ lời nói cho đến cử chỉ đều cho thấy sự giáo dục của hạng quý tộc. Anh ta dường như rất biết cách nói chuyện, dễ chiếm được cảm tình từ người khác. Nếu không phải Lâm Dũng có sức thu hút trời phú, thì chắc chắn anh ta đã bỏ ra nhiều công sức để học cách đối nhân xử thế.

....