Cái cậu Lâm Phong kiệm lời thì cũng được, nhưng còn cậu chàng ngạo kiều kia… An Nhiên thực sự không muốn sống chung với một cậu thiếu gia được chiều chuộng thái quá chút nào! “Em trai tôi nhờ cậu chăm sóc nhé.” Nhìn Lâm Dũng gương mặt tươi cười, An Nhiên có cảm giác đã bước lên thuyền địch, không còn đường lui nữa rồi… “Nghe có vẻ thú vị đấy!” Sau khi nghe An Nhiên kể lại, dáng vẻ đau khổ của cậu khiến Bạn Mẫn Nhi cười không ngớt.
Thấy sự hả hê của cô bạn trước nỗi đau của mình, An Nhiên bất mãn: “Chị thấy vui chứ em thì lo muốn chết đi được. Nghe những gì anh Lâm nói là thấy cả hai người đó đều khó tiếp xúc, rủi thay họ đã ký liền một năm hợp đồng thuê nhà rồi! Em bắt đầu thấy hối hận vì đã quyết định cho thuê phòng.” Mẫn Nhi cười khúc khích, nói: “Nhìn cậu bị cái cậu Lâm đó dọa kìa… Tôi thấy cậu lo bò trắng răng rồi đó. Không cần biết hai người đó khó tiếp xúc đến mức nào, nhưng tôi thấy chẳng có ai mà An Nhiên cậu không thể làm quen được cả.” Câu nói này của Mẫn Nhi không phải chỉ để an ủi hay khen ngợi suông đâu. Tuy ngoại hình của An Nhiên không quá xuất chúng, nhưng sự thanh tú nơi cậu khiến người khác rất thuận mắt, cảm giác sạch sẽ, gọn gàng, thường khiến người tiếp xúc với An Nhiên bất giác bỏ qua sự thận trọng, muốn trở nên thân thiết với cậu. Tính tình An Nhiên lại trung thực, lễ phép, mọi người đều không thể đừng được mà yêu quý cậu như một cậu em trai hàng xóm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã bước vào trong tòa nhà thương mại. Vì thời gian làm việc của công ty khá tự do, hai người đã tránh được lúc cao điểm nhất, nên không cần đợi quá lâu thang máy đã đến. Khi cửa thang máy từ từ mở ra, An Nhiên lúc này đang nói chuyện với Mẫn Nhi, ánh mắt lướt nhanh vào trong thang máy, giọng nói của cậu bất ngờ ngưng bặt, bước chân cũng trở nên cứng đờ, đứng trước cửa thang máy không biết nên tiến vào hay lùi lại. Rõ ràng bóng đèn trong thang máy đều hoạt động bình thường, nhưng ánh sáng trong đó không hiểu sao ảm đạm hơn mọi ngày rất nhiều. Một người đàn ông cao mảnh khảnh đứng trong góc phải thang máy, quay lưng ra phía cửa. Cảnh tượng kỳ lạ ấy khiến người khác cảm thấy dựng tóc gáy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã bước vào trong tòa nhà thương mại. Vì thời gian làm việc của công ty khá tự do, hai người đã tránh được lúc cao điểm nhất, nên không cần đợi quá lâu thang máy đã đến. Khi cửa thang máy từ từ mở ra, An Nhiên lúc này đang nói chuyện với Mẫn Nhi, ánh mắt lướt nhanh vào trong thang máy, giọng nói của cậu bất ngờ ngưng bặt, bước chân cũng trở nên cứng đờ, đứng trước cửa thang máy không biết nên tiến vào hay lùi lại. Rõ ràng bóng đèn trong thang máy đều hoạt động bình thường, nhưng ánh sáng trong đó không hiểu sao ảm đạm hơn mọi ngày rất nhiều. Một người đàn ông cao mảnh khảnh đứng trong góc phải thang máy, quay lưng ra phía cửa. Cảnh tượng kỳ lạ ấy khiến người khác cảm thấy dựng tóc gáy.
...