Sau khi đeo chiếc vòng Lưu Thiên Hoa đưa cho, An Nhiên không thấy vận khí có gì thay đổi rõ rệt. Thay vào đó, kể từ khi nhìn thấy bóng ma cậu bé giống hệt mình, An Nhiên có cảm giác một công tắc nào đó trong cơ thể đã được bật lên. Những ngày sau đó, An Nhiên liên tiếp nhìn thấy những thứ kỳ quái, có những thứ hình thù không khác con người là mấy, nhưng có những thứ chỉ là một bóng trắng mơ hồ, lại có những thứ còn không mang hình người! Có lúc, chúng đứng sẵn ở một vị trí nào đó, nhưng phần lớn đều đột ngột xuất hiện rồi bất ngờ biến mất. Dù đã qua mấy ngày nhưng An Nhiên vẫn không thể quen với cuộc sống mới này. Phải nói là, dù thời gian đã trôi qua bao lâu thì người ta cũng khó mà quen với việc “gặp ma” được. Dù nhìn thấy bao nhiêu lần, An Nhiên vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi!
Đầu óc còn đang suy nghĩ về những điều khó tin trải qua mấy ngày gần đây, An Nhiên bước về phía tòa nhà thương mại nơi công ty cậu làm việc, bất ngờ bị đồng nghiệp kế toán Mẫn Nhi vỗ vào vai. “Chào buổi sáng.” Công ty mà An Nhiên làm việc có nhà máy ở đại lục, vì vậy ông chủ thường xuyên không có mặt ở Hồng Kông. Mỗi tuần làm việc năm ngày thì có ít nhất bốn ngày công ty trong tình trạng “không người lái”. Vừa hay đang trong giai đoạn hậu năm mới, nên thời gian đi làm của nhân viên càng “đàn hồi” hơn.
Đây cũng là ưu điểm của các công ty nhỏ, mức độ tự do khá cao, không nghiêm ngặt như các công ty lớn. Thêm nữa, vì số lượng nhân viên không nhiều nên mối quan hệ giữa các đồng nghiệp khá khăng khít, tình trạng ganh đua, mưu mô chốn công sở cũng rất ít khi xảy ra. Công ty của An Nhiên chỉ có hơn ba mươi nhân viên, phần lớn là nhân viên nữ, có thể hình dung là âm thịnh dương suy. Tính cả An Nhiên, toàn công ty chỉ có năm nhân viên nam.
An Nhiên là người nhỏ tuổi nhất trong công ty, tính tình nhu thuận, trung thực, không bao giờ tỏ ra hung hăng nên rất được đồng nghiệp nữ trong công ty yêu quý, nói là “tam thiên sủng ái tại nhất nhân[2]” cũng không ngoa. Trong các đồng nghiệp, người có mối quan hệ tốt nhất với An Nhiên là Mẫn Nhi, chỉ hơn cậu một tuổi. Tuy Mẫn Nhi có hơi nhiều chuyện, nhưng không ác ý với ai bao giờ, An Nhiên thích kết bạn với một người đơn giản như vậy. Còn cách công ty một đoạn, hai người vừa đi vừa nói chuyện, Mẫn Nhi hỏi: “Lúc trước chẳng phải cậu bảo một mình ở trong căn nhà quá rộng sao? Cậu có định cho thuê phòng không? Tôi quen một người bạn làm môi giới nhà đất ở khu phía nhà cậu, nếu muốn tôi sẽ giới thiệu cho!”
.....