Quách Vũ Linh bị câu chuyện của hai chàng trai chọc cười đến mức phải lấy tay che miệng, bèn đứng lên nói: “An Nhiên, hai cậu cứ vừa xem TV vừa đợi đi! Giờ này chắc thợ mở khóa cũng sắp đến nơi rồi.” An Nhiên kéo Quách Vũ Linh đang chuẩn bị dọn dẹp bát đĩa, nói: “Mấy việc này chị để Thiên Hoa làm là được rồi.” “Này này!” Câu nói của An Nhiên ngay lập tức bị đáp trả bởi tiếng kêu bất mãn của Thiên Hoa. Nhưng sự phản kháng ấy chỉ nhận lại cái trừng mắt của An Nhiên: “Đồ ăn là do chị Vũ Linh mua, cơm là do chúng tôi nấu, bát đĩa giao cho cậu chắc cũng không quá đáng phải không?” “… Coi như cậu giỏi!”
Lưu Thiên Hoa ỉu xìu bước vào bếp, bỗng dưng như chợt nhớ ra chuyện gì, cậu ta bèn chộp lấy ba lô để trên ghế, lấy ra một chiếc vòng. Chiếc vòng là một chuỗi hạt đá màu đen được xâu lại đơn giản bởi một sợi dây màu nâu. Hạt đá có hình elip, nhẵn và sáng, khi ánh sáng phản chiếu lên bề mặt hạt sẽ tụ thành hình ngôi sao, ánh sao sáng nằm giữa màu đen của đá càng trở nên nổi bật. An Nhiên hỏi một cách thiếu chắc chắn: “Đây là… đá núi lửa?” Lưu Thiên Hoa thở dài bất lực: “Biết ngay cậu sẽ nói thế mà… Người nghiệp dư vẫn là người nghiệp dư! Nhìn thấy đá đen lại bảo đá núi lửa.” Quách Vũ Linh xem xét chiếc vòng tiên tay Lưu Thiên Hoa với vẻ hứng thú, nói: “Tôi biết! Đây là đá diopside sao đen mà mọi người hay gọi phải không? Chẳng trách ánh sáng hình ngôi sao trên đó đẹp như vậy, khúc xạ lấp lánh, kết cấu của loại đá này rất tốt đấy!” Lưu Thiên Hoa giơ ngón tay cái về phía Vũ Linh, nói: “Vẫn là chị Vũ Linh hiểu biết nhiều, không như một số người, bất kể là đá mã não đen hay đá thiên thạch đen, chỉ cần có màu đen là nghĩ ngay thành đá núi lửa. Mà kể cả đây có là đá núi lửa thật đi chăng nữa, nó cũng chia thành rất nhiều loại khác nhau mà."
Vũ Linh búng nhẹ vào trán Lưu Thiên Hoa, nói: “Cậu đừng bắt nạt An Nhiên nữa, con gái hầu như ai chẳng thích trang sức bằng đá, thường biết ít nhiều về lĩnh vực này. An Nhiên là con trai, không biết cũng không có gì lạ!” Lưu Thiên Hoa thì thầm vẻ bất bình: “Tại sao ai cũng thích bênh cậu ta? Cậu ta rõ ràng còn không đẹp trai bằng em, cũng không phong lưu phóng khoáng bằng em.” An Nhiên nhếch mép, cậu đã từng thấy những người tự luyến, nhưng chưa bao giờ gặp ai tự luyến đến mức độ này. Ngay cả Quách Vũ Linh cũng không chịu được mà trưng vẻ mặt kỳ quặc khi nghe câu nói ấy. Không thể chịu nổi việc Lưu Thiên Hoa tự thổi phồng bản thân, An Nhiên bèn ngắt lời ba hoa của đối phương, nói: “Cậu lấy chiếc vòng này ra chỉ để khoe khoang kiến thức về đá của cậu đấy à?” “Tất nhiên là không! Tôi mà nhạt nhẽo như vậy sao?” “… Xin lỗi nha, nhưng tôi thấy cậu đúng là nhạt nhẽo đấy.”