An Nhiên cắt ngang lời khoe khoang khoác lác không ngừng của cậu bạn, nói: “Dừng lại! Bây giờ mới là giữa tháng, sao cậu lại mang cái lý thuyết đấy để đi kiếm tiền từ người quen vậy? Bộ cậu tiêu hết tiền nhanh đến vậy sao?” Cái chàng sinh viên bề ngoài trông cũng giống con người này, thực ra vẫn còn một thân phận kinh thiên động địa khác: thần côn[1]! Lưu Thiên Hoa không chỉ chìm đắm vào những sự kiện tâm linh, mà còn dồn hết tâm trí vào nghiên cứu phong thủy vận mệnh, đuổi ma trừ tà. Lên đại học, cậu ta chọn ngành kiến trúc cũng chỉ vì mong muốn được lấn sân sang phong thủy.
Vì suốt ngày đâm đầu vào những thứ quái dị một cách bí ẩn, Thiên Hoa gây xích mích với gia đình, trong một phút nóng giận đã bỏ nhà đi, sau đó đến ở trong một căn hộ bỏ trống đứng tên ông nội. Chàng trai mặt dày này thậm chí còn lấy căn hộ đó làm nơi để hành nghề thần côn kiếm sống, ngày nào cũng sống trong tình trạng rỗng túi đến nơi. Đối với Lưu Thiên Hoa, điều đáng mừng nhất, cũng là nguyên nhân giúp cậu kiên trì không khuất phục gia đình, chính là người chị duy nhất ủng hộ cậu phát triển trong lĩnh vực phong thủy vận mệnh, mỗi tháng đều gửi cho cậu ít tiền tiêu, tuy không nhiều, nếu chỉ dựa vào số tiền đó thì không thể sống được. Nhưng nhận được chỗ tiền ấy, cộng thêm nỗ lực làm việc chăm chỉ, Thiên Hoa ít nhất cũng không bị đói. “Ối dào, công việc không tốt lắm! Lại không kiếm được ông chủ nào nuôi, nên đành phải ăn vỏ cây thôi.” “Lại còn kiếm ông chủ nữa! Cậu là hoa hậu hộp đêm chắc?” “Các cậu nói chuyện gì trước cửa thế? Ai đáng thương đến nỗi phải ăn cả vỏ cây vậy?” Tiếng cười khúc khích phát ra từ phía sau, quay đầu lại thấy một cô gái dáng vẻ hiền lành đang đứng sau lưng hai người nở nụ cười trong trẻo.
Cô gái tên Quách Vũ Linh này là hàng xóm sống cùng tòa nhà với An Nhiên và Lưu Thiên Hoa, cũng là người chuyển đến ở sớm nhất trong ba người, có thể xem là ma cũ. Quách Vũ Linh tính tình dịu dàng, thích giúp đỡ người khác, lại thường hay chăm sóc cho An Nhiên và Lưu Thiên Hoa, nên hai người gọi cô là chị Vũ Linh, yêu mến và kính trọng như chị gái ruột.
Không ngờ câu nói ban nãy bị Quách Vũ Linh nghe được, Lưu Thiên Hoa dù mặt dày đến mấy cũng đỏ bừng mặt, không biết nói gì trước ánh nhìn tính nghịch của Vũ Linh.
Thấy Thiên Hoa có vẻ xấu hổ, Quách Vũ Linh cũng hiểu và không hỏi thêm nữa. Cô giơ chiếc túi nilon trong tay lên, cười nói: “Tôi chuẩn bị làm bữa tối, nếu không ngại thì hai cậu sang ăn cùng đi. Hôm nay tôi mua nguyên liệu nấu súp đấy!”
....