Sau khi chọn đồ xong cho Doãn Phong, cả hai bắt đầu đi dạo quanh thành.
Trên tay cậu cầm kẹo hồ lô vừa ăn vừa tung tăng xem cảnh mọi vật xung quanh, nhất là nhũng nơi đông đúc người thường hay có trò vui.
Doãn Phong nhìn cậu kéo tay mình đi như vậy cảm thấy như là mình đang nuôi một đứa nhóc vậy không hề giống nương tử nhà mình. "Hắn đang nghĩ gì vậy nương tử sao một từ rất mới lạ".
"Doãn Phong, Doãn Phong" gọi mãi không thấy Doãn Phong trả lời chỉ nhìn thấy bộ mặt chưng ra đó.
"Sao vậy" Doãn Phong nhìn cậu.
"Huynh sao vậy sao lại thất thần như thế"
"Không có gì"
"Ừm. Vậy tiếp tục đi thôi"
"Ấy cẩn thận" đang đi thì có một đứa bé khoảng 5 tuổi đυ.ng vào cậu.
Cậu đỡ lấy rồi ngồi xổm xuống "tiểu đệ đệ, đệ không sao chứ có bị đυ.ng vô đâu không".
Cậu bé òa khóc lên "a cha...aaa...a cha đâu rồi"
Thấy cậu bé khóc như vậy cậu lúng túng không biết làm gì, tay đưa lên đưa xuống.
Doãn Phong thấy cậu như vậy phì cười rồi ôm cậu bé lên. Thế mà nó lại nín khóc, cậu cảm thán giơ ngón tay cái và gật đầu bái phục.
Doãn Phong không hiểu ý cậu chỉ nói "chắc là bị lạc mất người thân rồi" Doãn Phong vừa nói vừa vỗ vỗ lưng cậu bé.
"Vậy phải làm sao nhiều người như vậy sao biết được ai là cha nó" cậu nhìn xung quanh.
"Chúng ta sẽ đưa nó tới quan phủ tìm người thân cho thằng bé là được"
"Đúng ha sao không nghĩ ra chứ vậy chúng ta đi thôi"
"Ầy nhóc à sao nhóc cứng đầu vậy không biết, đừng khóc nữa ta không có đi đâu hết" hiện giờ cậu đang gặp một rắc rối lớn, đó là có một cái đuôi nhỏ theo sau. Cậu chống cằm gục trên bàn.
Chuyện là vậy nè, khi tới quan phủ hai người đã viết giấy tìm người thân cho nhóc, nhưng khi hoàn thành xong mọi thủ tục và quan phủ muốn giữ cậu bé ở lại để người thân dễ nhận hơn, nhưng nó không chịu ở lại đó cứ khăng khăng muốn về cùng cậu, nếu không được thì bắt đầu khóc nháo đau hết cả đầu, nên hết cách bèn đua về phủ ở tạm.
Đại nhân nói ít nhất cũng phải một hai ngày người thân mới nhận được tin vì thành rất lớn khó có thể tìm được.
Doãn Phong thì vừa đưa cậu và nhóc về tới phủ, liền có người tới báo quân doanh có việc nên đã đi. Để lại nhóc cho cậu chông. Cậu có thể cho người hầu chông cũng được nhưng nó không chịu ở cùng ai hết, mỗi khi cậu rời khỏi nó lại khóc nháo lên. Cậu... Cậu bất lực quá trời luôn.
Cậu nhìn thằng nhóc đang ngòi gặm bánh, chông còn rất vui vẻ nữa cơ. Cậu là lần đầu tiên chông trẻ cho nên không biết làm gì nhiều cho phải.
Thấy cậu nhìn mình chằm chằm như vậy có hơi xấu hổ.
Cậu với khuân mặt ngơ ngác với cái khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính đó, a thật muốn nhéo mà. Nhưng tay nhanh hơn não, cậu đã sờ vào nó rồi.
"A thật mềm sao nhóc có thể đáng yêu như vậy chứ" .
Cậu sờ tới nỗi khuôn mặt của nhóc cũng đỏ lên luôn.
Ngồi lâu cũng chán nên cậu đã đề nghị cả hai ra ngoài chơi, cả hai dắt tay nhau ra khỏi phòng.
Hai người tới một trạch viện xung quanh có rất nhiều loài hoa và còn có một cây đại thụ lớn ngả bóng râm nữ thật là tuyệt vời mà.
Cậu nằm xuống dưới bóng râm nghe tiếng gió thổi rồi lá rung và mùi hoa cỏ vì nắng ấm mà bốc lên hương của cỏ.
Cậu quanh sang nhìn cậu nhóc đang nghịch cỏ bên cạnh, tiếp xúc lâu cậu cũng biết cậu nhóc này rất ít nói chuyện và sợ người lạ nhất là người hầu, mới đầu không thân với cậu nhưng về sau dần quen và hòa hợp hơn, ừm tuy chưa nói chuyện.
"Ca ca" .
Cậu ngạc nhiên "đệ dang gọi ta sao".
Cậu bé gật đầu "cho huynh cái này nè" cậu bé đưa cho cậu một vòng hoa cỏ đọi đầu, ầu thì ra nãy loay hoay là làm cái này cho mình sao.
"Ca ca cúi xuống để ta đeo cho huynh" .
"Ừm" cậu cười cúi đầu xuống.
Cậu chỉnh lại vòng hoa cho vừa rồi nói "rất đẹp".
"Ca ca thích sao".
"Ừm rất thích" thấy nhóc im lặng cậu hỏi.
"Sao vậy ta thực sự rất thíc nó mà"
Cậu nhóc sụt sịt nước mắt, cậu bối rối "ấy sao lại khóc rồi ta nói gì sai sao" cậu lấy khăn lau nước mắt cho nhóc.
"Nhưng trong nhà không ai thích ta hết họ nói ta không phải là con của a cha và phụ thân nên sẽ không có ai thương ta hết" cậu bé vừa nói nước mắt rưng rưng.
Cậu ôm cậu nhóc vào lòng nói "không sao xung quanh còn có rất nhiều người thích đệ mà, với lại sao người nhà có thể không thích đệ chứ đệ dễ thương như vậy mà chăc họ có lí do thôi".
"Thật sao" cậu bé sụt sịt nước mắt hỏi cậu.
"Ờm" nếu nói là thật mình có tính là lừa trẻ con không nhỉ, vì mình không biết sự việc nên chỉ nói đại mà thôi, nhưng sau này nó lớn học nói dối thì sao. Không được.
"Ta cung không biết nhưng có lẽ họ thật sự có lí do khó nói thì sao" như vậy thì được ha.
Cậu lau nước mắt cho nhóc " thôi đừng khóc nữa, nam tử hán không dễ rơi nước mắt đâu, hay là chúng ta đi ăn đồ ngon đi ăn xong sẽ vui lên đó".
"Ưm" cậu bé gật đầu.
______________________________________________________________
Trung thu vui vẻ nha mọi người 🥰.....và đừng quên tui nha. Tui sợ mọi người ăn bánh xong quên lun tui thì khổ😂😂😂