Sang Thế Giới Khác Làm Tiểu Ca Nhi

Chương 5

Tại nhà bếp trên bàn đầy món ăn sơn hào hải vị, hương thơm bay ngút khiến cậu nhỏ dãi. "Thật ngon a"

"Không phải nói đói sao,sao chưa ăn" Duãn Phong

"Haha ta thấy huynh chưa động đũa, nên ta không giám"

"ăn đi ta không đói"

"Ò vậy ta động đũa đây" vừa nói xong cậu liền lập tức động đũa.

Qua lúc lâu trên bàn đã sạch bóng thức ăn cậu nằm dài ra ghế

"Oa thật đã, đúng là không có việc gì hơn bằng ăn no mà"

Mọi người nhìn cậu rồi lại nhìn bàn ăn sạch sẽ. Một người thầm nói "trời ạ sao vương phi ăn khỏe vậy, chỗ thức ăn này làm cho hai người ăn đó"

"Cậu....bao lâu chưa được ăn rồi" Doãn Phong cũng nhất thời bị dọa sợ.

Cậu ngồi dậy "Ừm từ tối hôm qua tới giờ a, là hai bữa không ăn đó. Sáng sớm chưa ăn gì đã phải làm việc rồi, trái lại còn bị lạc nữa" cậu vừa nói vừa xoa bụng.

Doãn Phong phong đứng dậy "đi thôi"

"Đi đâu" cậu hỏi.

"Đi dạo tiêu cơm" Doãn Phong

Cậu khua tay lắc đầu "huynh đi ta không đi đâu rất mệt"

"Vậy tối nay sẽ cắt giảm cơm" Doãn Phong

Hưm không sao, buổi tối ta sẽ không ăn nhiều, ăn nhiều vào buổi tối sẽ béo đó nên không có khái niệm ăn nhiều có lúc sẽ bỏ luôn.

Nghe cậu nói vậy Doãn Phong thầm mắng "đúng là sâu lười mà"

"Vậy sau này thì sao bữa ăn hằng ngày thì sao cũng muốn cắt giảm" thấy cậu không phản ứng "vậy được người đâu sau nà..."

"Được...được ta đi là được chứ gì"

"Đi thôi" Doãn Phong

Cậu hậm hực mà đi theo ra ngoài, trong lòng thầm mắng nhiều câu tục ngữ.

Hai người đi dạo trong hậu viện phủ. Cậu thì chạy nhảy lung tung xem cây cỏ vật lạ xung quanh, xem còn rất vui vẻ a.

Nhìn thấy cậu như vậy Doãn Phong chỉ biết lắc đầu nghĩ "đúng là trẻ con"

"Nè huynh bao nhiêu tuổi rồi" cậu nhìn Doãn Phong hỏi

Duãn Phong chắp tay sau lưng bước chân dừng lại, quay sang nhìn cậu, rồi lại đi tiếp.

Cậu chả hiểu gì đối với ánh mắt đó, để không bối rối cậu lại hỏi

"Huynh mấy tuổi đi tòng quân"

"12 tuổi" Duãn Phong trả lời

"12 tuổi...vậy chả phải rất khổ sao"

"Ừm" hai người đi tới một mái hiên ngồi xuống, Doãn Phong rót nước cho cậu

Cậu cầm lên uống rồi nói "vậy huynh kể cho ta nghe đi"

Đối diện với khẩn cầu trân thành của cậu Doãn Phong đồng ý.

"12 tuổi nhà nào có con trai đều phải đi xung quân, có người nguyện ý có người kháng cự. Ta là thiếu gia vốn không bị đi nhưng ta đã xin phụ thân để được đi, lúc đầu ông không đồng ý nhưng nhờ sự kiên quyết của ta nên ông đã đồng ý".

Lúc mới vào quan doanh thì không thấy khổ lắm. Buổi sáng luyện thương cả buổi, buổi chiều chặt gỗ dựng lều cứ như vậy, ta còn quen được rất nhiều bằng hữu, mọi người đối củ rất tốt với nhau.

Nghe Doãn Phong kể tới đây cậu nhìn thấy được sự vui vẻ ít lộ ra của Duãn Phong cậu thầm nghĩ "chắc hẳn đó là ngày tháng vui vẻ đi" rồi lại nghe Duãn Phong kể

"Thật không may vào tối hôm đó quân địch tập kích, mọi người không kịp phòng bị. Dù đã đánh thắng nhưng vô số người bị thương và tử vong, lương thảo bị cháy hết đành phải chờ chiều đình tiếp viện lương thảo"

"Trong ngày đó vừa phải nghênh địch vừa phải nhịn đói, phải ăn lá cây thay thế chờ quân tiếp viện. Lúc đó mọi người chờ thực sụ không uổng công cuối cùng lương thảo tới nơi, mọi người ai cũng vui mừng tổ chức tiệc chiêu đãi tất cả quân doanh"

"Sau đó chúng tôi rất hăng đánh trận, trận nào cũng dành chiến thắng. Và ta được đề cử làm cánh tay đắc lực của tướng quân, cùng tướng quân đi đánh trận"

"Sau này biên giới đã ổn định ta cùng tướng quân về kinh phục mệnh. Được phong làm tướng quân thống lĩnh 3 vạn quân mã cho riêng mình"

Cậu cảm thán " thật lợi hại a"

"Nhưng ta thắc mắc huynh có nhiều tiền nhiều cửa hàng như vậy, làm một thiếu gia ăn sung mặc sướиɠ không tốt sao, sao phải đi tòng quân"

"Từ nhỏ ta đã thích ra chiến trường nên đã đọc không ít sách binh pháp và luyện võ"

"Ò huynh thật tài giỏi"

Doãn Phong đứng dậy đi khỏi ghế và nói một câu

"Thật tiếc có được thứ này ắt sẽ mất thứ khác"

Doãn Phong quay lại nhìn cậu "dạo vậy là đủ rồi về phòng thôi" nói rồi đi thẳng.

Cậu ngơ ngác với câu nói đó, nhìn lại thấy Doãn Phong đã đi trước cậu vôi gọi lớn.

"A đợi ta với không là ta sẽ bị lạc đó" vội chạy đuổi theo

Lúc về tới phòng đóng cửa lại ngồi xuống ghế. "câu cuối là có ý gì, chẳng lẽ Doãn Phong đã mất đi thứ mình thích chân trọng yêu thương sao. Là ai cái gì được ta"

Cậu đập bàn đứng dậy "không lẽ là thanh mai chúc mã bị bệnh nan y chết hay lấy chồng gì đó" cậu vỗ tay "hèn gì a thảo nào nếu là vậy dễ hiểu rồi vì không muốn người khác thúc dục lấy vợ nên đã chọn một vương phi bù nhìn như mình, thảo nàm không phản bác về thê thϊếp thì ra là vậy"

"Mình cảm thấy mình rất thông minh a. Được rồi mình sẽ dữ bí mật này sẽ không cho ai biết"

Nếu mà Doãn Phong ở đây mà nghe được chắc là sẽ hộc máu vì sự thông minh của cậu mất, nhưng rất tiếc Doãn Phong sẽ không nghe được.