Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 6

Chuyện có một đệ tử mới mất tích đến tận ngày thứ hai Vu Hà mới biết.

Hôm qua Giải Kiếm phong đến đài Kiểm Vân chọn người xong, những đệ tử còn lại đã được mấy phong như Bão Cầm phong và Tê Dược phong chọn cả rồi. Tổng cộng có 53 người, nhưng sĩ số lại thiếu mất một người.

Tay cầm danh sách của Vu Hà khẽ dừng lại.

Vẫn là người ở gần viện của Khổng Linh thấp giọng nói: "Sư huynh ơi, hình như hôm qua Khổng Linh sư đệ không có quay về."

Mấy người bọn họ ở cùng một viện, nhưng bởi vì Khổng Linh là người kiêu ngạo nên thường ngày cũng không nói được mấy câu.

Cũng vì vậy mà chuyện tối qua người này không quay về đến tận sáng nay bọn họ mới biết được.

Vu Hà nghe được cái tên này thì nhíu mày.

Lại là cái tên Khổng Linh này.

Sắc mắt cậu ta hơi trầm xuống, trong lòng có chút bực mình cái tên đệ tử mới không biết chừng mực mà chạy loạn này, nhưng lúc này lại tìm không thấy người đâu, cậu ta chỉ có thể cau mày dặn dò xuống phía dưới, bảo những người khác để ý hơn một chút.

Nhưng Khổng Linh lại không về liên tiếp năm ngày.

Hắn bị giam cầm trên cây suốt mấy ngày nay.

Đồng tử cũng rất quan tâm chăm sóc cho trứng của tiên hạc.

Cứ cách mấy ngày là sẽ dùng linh dịch tưới một lần.

Khổng Linh vốn không phải là tiên hạc phàm tục gì, chỉ là đang ngụy trang mà thôi.

Nhưng vì để không bại lộ thân phận, chỉ đành nén lệ khí xuống, tùy ý để đồng tử kia làm gì thì làm.

Hắn an phận thủ thường, trên trứng thường thường sẽ phát ra ánh sáng ôn hòa nhàn nhạt.

Đồng tử không khỏi cảm khái: "Tiên tôn lấy linh dịch Ngọc Tuyền ngàn năm hiếm gặp ra cho mi dùng, mi cũng đừng có phụ lòng tiên tôn đó nha, nhất định phải lớn lên thật nhanh đó."

Linh dịch Ngọc Tuyền?

Vốn dĩ Khổng Linh còn đang định giãy dụa.

Nhưng vừa nghe tới cái tên này lại lập tức ngoan ngoãn đứng yên.

Nếu hắn nhớ không lầm thì thứ này đúng thật là rất quý giá, quan trọng nhất chính là nó có tác dụng trẻ hóa (?).

(?) 焕颜 (Hoán nhan): Hình như là làm đẹp, chắc gần gần giống vậy:v

Hắn nghĩ nghĩ cái đuôi bị trọc mất mấy cái của mình.

Tuy rằng ngày ấy đã làm cho nó bóng mượt trở lại, nhưng thiếu thì vẫn là thiếu.

Không biết là linh dịch này có làm dài lông đuôi không ta?

Hắn suy nghĩ, lại xấu hổ vờ làm một quả trứng bình thường.

Yên lặng như gà cọ linh dịch.

Lúc Ninh Tễ nhìn trứng thì chính là bộ dáng này.

Trứng này được tưới quá nhiều linh dịch, thế mà lớn hơn so với trứng của tiên hạc bình thường một chút.

Y khẽ cau mày, có hơi lo lắng không biết sau này trứng có nở ra em bé to xác hay không.

Lập tức bảo đồng tử dừng tay.

"Cứ ba ngày tưới cho nó một lần là được rồi."

Khổng Linh đang hút linh dịch đến hăng say thì nghe thấy giọng nói này.

Giọng người nọ nhàn nhạt, lại tức thì chặt đứt dịch mọc lông của hắn.

Ánh sáng trên người hắn lập tức ảm đạm.

Quả nhiên là cái tên rác rưởi này không có lòng tốt gì mà.

Không phải chỉ là linh dịch thôi sao?

Vậy mà keo kiệt thế không biết!

Tương lai nếu A Sở thật sự ở cùng hắn, chỉ sợ là cơm cũng ăn không đủ no.

Sắc mặt hắn trầm xuống.

Lại bỗng nhiên bị một bàn tay cầm lên.

Ninh Tễ rất ít khi chạm vào trứng này, trừ ngày mang nó về thì gần như y chưa từng chạm vào nó lần nào nữa.

Thấy động tác của y, đồng tử không khỏi tròn mắt.

"Tôn thượng, màu sắc của trứng này trông rất tốt."

"Sau khi nở ra nhất định sẽ là một nhóc tiên hạc cực kỳ xinh đẹp."

Ngón tay Ninh Tễ mang theo chút lạnh lẽo.

Khổng Linh run rẩy, có hơi nhịn không được.

Nhận ra người đang cầm mình thay đổi.

Tuy vẫn còn tức giận, nhưng không biết xuất phát từ tâm tư gì, hắn vẫn thả ra một tia linh thức.

Mấy ngày nay hắn đã học thông minh hơn một chút.

Biết không thể để lộ trước mặt Ninh Tễ nên lập tức ngụy trang thành linh thức của tiên hạc.

Hắn có huyết thống cao quý, vương giả trong loài chim, bắt chước thành hạc thì dễ ẹc.

Tia linh thức kia vừa ra, liền chạm vào một mảnh băng tuyết.

Ninh Tễ dừng lại một chút, nhàn nhạt nói: "Hóa ra là sinh linh trí."

Lúc y thấy đồng tử thu linh dịch lại, khí tức của quả trứng này không đúng, không khỏi nhíu mày.

Kết quả là sau khi thăm dò, quả thật là chuyện đời thường. Biết muốn thu linh dịch có lợi với mình lại, cho nên bất mãn.

Từ trước đến nay Ninh Tễ không phải là người có tính tình nuông chiều người ngoài.

Thấy quả trứng này bị mình chọc thủng.

Cũng mặc kệ là nó có hiểu hay không.

Nói thẳng: "Linh dịch này quý hiếm phi phàm, nếu ngươi muốn thì cũng không thể không làm mà đòi có "ăn" được."

Khổng Linh:......

Dựa vào đâu chứ, tự ta không được, vậy đồng tử thì sao?

Hắn không phục, xoay xoay thân trứng qua hướng đồng tử lùn lùn bên cạnh.

Ninh Tễ thấy thế thì nhàn nhạt nói:

"Vì đồng tử vẫn luôn chăm chỉ siêng năng trên Giải Kiếm phong nhiều năm, nên bản tôn mới ban linh dịch cho."

Hay nói cách khác.

Ngươi có thể làm được cái gì?

Sau khi Khổng Linh thay mình thành tiên hạc, lập tức trả lời không được.

Một con hạc như hắn thì có thể làm được gì?

Trông nhà giữ sân?

Nhìn chằm chằm cấm chế yêu và cương khí đầy núi, e là những người khác cũng vào không được.

Hắn trầm mặc.

Nhìn trứng của tiêc hạc bất mãn đầy lòng.

Ninh Tễ thấy thế thì thu ánh mắt lại.

"Mấy ngày nay cho ngươi linh dịch, đổi lại khi nào ngươi thành niên sẽ phải xuống chân núi trấn thủ."

Khổng Linh bị dạy dỗ một hồi, không còn nhìn đồng tử tùy ý như vậy nữa.

Ninh Tễ chỉ châm chọc quả trứng một phen.

Sau khi nói xong thì khẽ gõ thân trứng, lấy đó trấn an nó.

Một tia khí tức hơi lạnh nhưng rất ôn hòa khẽ phất qua linh thức. Khổng Linh vốn dĩ đang suy sụp muốn từ bỏ, sau khi phản ứng lại thì từ từ tròn mắt, mặt ửng đỏ.

Từ từ, không phải vừa rồi nói là không muốn cho mình sao?

Vừa dâng lên suy nghĩ này, người vừa rồi độ linh khí cho hắn lại đưa hắn cho đồng tử.

Như thể hành động vừa rồi chỉ là tùy ý.

Khổng Linh nghẹn một hơi dưới đáy lòng.

Cảm thấy người này cứ như đánh hắn một gậy rồi lại cho hắn một quả táo.

Nhưng cố tình hắn lại nhịn không được...

Sau khi Ninh Tễ đưa hắn qua thì cầm lấy khăn tay lau tay.

Rồi lại xoay người bắt đầu luyện kiếm.

Khổng Linh:......

Y vậy mà dám ghét bỏ mình bẩn!

Thời gian buổi chiều lặng lẽ trôi qua.

Thật ra ngày thường của Ninh Tễ cũng không có nhiều việc, chỉ có luyện kiếm và đọc sách mà thôi.

Khổng Linh có hơi tò mò y đang đọc sách gì.

Lén liếc nhìn người dưới tàng cây một cái, phát hiện là một quyển tạp ký.

Những tạp ký thế này phần lớn đều là do đạo nhân tán du [1] viết, đọc chỉ có mà gϊếŧ thời gian thôi.

[1] 散游 (Tán du): Có lẽ cũng như tán tu, là người không có nơi ở và môn phái nhất định, nay đây mai đó rèn luyện hay trao dồi kiến thức cho bản thân.

Khổng Linh còn tưởng rằng Ninh Tễ là người đọc sách gì đó rất uyên thâm:......

Thật ra trên tạp ký có viết rất nhiều nơi mà Ninh Tễ từng đi.

Có điều bây giờ vì lý do cơ thể, y không cách nào đi lại chơi bời được nữa, cũng có chút nuối tiếc.

Đuôi lông mày của y giãn ra một chút.

Tùy ý lật một trang.

Lại lơ đãng thấy được một cái tên quen thuộc.

Cô Nguyệt lâu.

Cái tên này khiến Ninh Tễ dừng tay, chậm rãi cau mày.

Đồng tử thấy thế thì không khỏi là lạ: "Tôn thượng biết Cô Nguyệt lâu ạ?"

Cậu ta sinh ra trên núi, đương nhiên là không biết nơi này.

Ninh Tễ mím môi, khẽ lắc đầu.

"Chỉ từng nghe nói một chút."

Bỗng nhiên y nhớ tới trong sách, bên trong Cô Nguyệt lâu của Cửu Châu là nơi thanh nhã, lâu chủ Tạ Dữ Khanh càng là người tinh thông các loại tạp học.

Lửa độc kỳ lân của y... có thể đi Cô Nguyệt lâu xem thử.

Suy nghĩ này chợt lóe rồi biến mất.

Ninh Tễ lại cau mày.

Nhưng Tạ Dữ Khanh này cũng không tốt lành gì.

Y chỉ nhớ rõ người này nằm trong danh sách những người thầm thích Sở Tẫn Tiêu.

Đã từng giúp đỡ vai chính thụ khi vai chính thụ gặp khó khăn.

Còn nhiều hơn nữa thì không biết.

Trang sách dừng lại trong tay rất lâu.

Ninh Tễ phục hồi tinh thần, âm thầm ghi nhớ nơi này dưới đáy lòng.

.....

Nhoáng một cái thời gian trôi rất nhanh.

Tuy ngày thường ba phong của Ngọc Thanh Tông không can thiệp vào chuyện của nhau.

Nhưng cứ cách mấy tháng, đều sẽ được mời đến điện Thuần Quang để bàn bạc công việc.

Ngọc Thanh Tông có hai tòa lầu gác mang tính biểu tượng.

Đài Kiểm Vân và điện Thuần Quang, một cao một thấp vô cùng tương xứng.

Nếu nói đài Kiểm Vân là dưới đỉnh ba phong, thì điện Thuần Quang chính là ngồi trên đám mây cao cao.

Đó là nơi ở của chưởng giáo Ngọc Thanh Tông.

Ninh Tễ vừa dậy sau cơn mưa là nhận được thiệp mời.

Thời gian Khổng Linh biến thành trứng ở đây không có bao nhiêu nên không biết thứ đó là gì, nhưng đồng tử đã thấy từ lâu nên không kinh ngạc gì.

"Chắc là Yểm Nhật chân quân mời tiên tôn đến tụ tập."

Yểm Nhật quân quân là chưởng giáo Ngọc Thanh Tông.

Cho dù Ninh Tễ có lạnh nhạt thờ ơ mặc kệ công việc thì cũng phải cho vài phần mặt mũi.

Y thấp giọng ho, khoác lên một cái áo choàng.

Vừa định chuẩn bị rời đi thì thấy đồng tử đưa trứng của tiên hạc tới như dâng vật quý.

"Tiên tôn, trứng này đã nuôi nhiều ngày, sáng bóng không dính nước có thể làm ấm tay đó ạ."

"Nhưng nó không thoải mái."

Khổng Linh:......

Sắc mặt hắn tối sầm.

Vừa định mắng tiểu đồng thiếu hiểu biết.

Dám lấy Yêu vương để làm ấm tay.

Liền nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Ninh Tễ không hay cười, vậy nên nụ cười này cực kỳ hiếm thấy.

"Thôi, đưa cho ta đi."

Đồng tử ngốc lăng trong chớp mắt.

Ngay cả Khổng Linh cũng không kịp phản ứng lại.

Mãi đến khi hắn ngơ ngác bị người ta mang đi, mới chậm chạp nghĩ tới.

Không đúng, không phải là mình không muốn đi à?

Giải Kiếm phong hẻo lánh, là nơi cách xa điện Thuần Quang nhất.

Hai phong chủ khác biết đây là lệ cũ, nên cũng đã đến từ sớm.

Ninh Tễ đi không nhanh không chậm, nhưng đến khi tới ngoài viện, toàn bộ đại điện đã yên tĩnh.

Y khoác áo choàng, nên không ai thấy y đang ôm một quả trứng trong tay.

Y chậm rãi đi vào.

Bên trong đều là nhân vật cấp bậc phong chủ, tu vi thấp nhất như Dược Mục chân quân cũng đã đến kỳ Nguyên Anh.

Lúc nhìn thấy Ninh Tễ, lòng vẫn thắt lại.

"Ninh Tễ chân quân."

Người nọ mặc một thân áo choàng đen, dưới tay áo rộng duỗi ra bàn tay tái nhợt.

Đặt bên môi thấp giọng ho.

Khẽ mím môi.

Ninh Tễ vẫn mang mặt nạ quỷ.

Thân hình cao ráo, lúc vừa vào, độ ấm trong điện cũng thấp hơn không ít.

Dược Mục chân quân khẽ cau mày nhìn về phía y.

Bỗng nhớ tới những gì mà Tô Phong Diễm hỏi mình mấy ngày trước.

Sao cứ có cảm giác... độc trên người Ninh Tễ càng ngày càng nghiêm trọng vậy nhỉ?

Ông nhìn về phía Tô Phong Diễm thì thấy ánh mắt của gã đặt trên người Ninh Tễ, khuôn mặt gầy gò tuấn nhã dịu đi, nụ cười cũng sâu hơn đôi chút. Vừa hay hôm nay gã có chuyện muốn bái kiến điện chủ của điện Thuần Quang nên mới cùng nhau tới đây.

Có điều... người nọ lại không nhìn gã dù chỉ một cái.

Phong chủ của Bão Cầm phong là một nữ tu dịu dàng xinh đẹp.

Thấy thế thì đuôi lông mày khẽ cong:

"Kiếm quân, lâu rồi không gặp."

Ninh Tễ khẽ gật đầu.

Ngay lúc phong chủ Bão Cầm phong còn định nói gì đó, y đã ngồi vào chỗ.

Thấy y không có ý nói nhiều.

Cầm Âm Niên đành phải tiếc nuối im lặng.

Khổng Linh nhìn thấy Tô Phong Diễm, lúc này sợ bị nhận ra nên đành phải ngừng thở.

Giữa điện Thuần Quang tĩnh lặng.

Ba người đều đang chờ Yểm Nhật chân quân.

Thiệp mời bày trên bàn hồi lâu.

Bàn tay hơi lạnh vẫn luôn dán trên thân trứng Khổng Linh khiến hắn giật mình.

Khổng Linh vừa mới thất thần có xíu đã quên nóng lên:......

Người này cố ý đúng không?

Một lát sau, rốt cuộc Yểm Nhật chân quân cũng đến.

Hắn mặc một thân áo gấm màu đen, tiếng cười sang sảng: "Đến trễ một chút, đã để chư vị đợi lâu."

"Tông chủ khách khí rồi."

Thấy người tới, Cầm Âm Niên không khỏi cười nói.

Ninh Tễ cũng khẽ gật đầu.

Y xưa nay đã vậy, Yểm Nhật chân quân cũng không quá để ý. Ngược lại là quan tâm thêm vài câu.

"Gần đây thân thể của kiếm tôn thế nào rồi?"

Ninh Tễ mím môi: "Làm phiền chưởng giáo quan tâm, đã tốt hơn rất nhiều rồi."

Mọi người đều biết, năm đó sau khi Ninh Tễ gϊếŧ Hỏa Kỳ Lân thì ngã bệnh.

Nhưng thấy hành động của y không sao, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt, Yểm Nhật chân quân cũng không yên tâm lắm.

Công việc cứ cách mấy ngày của ba phong là thế.

Tới buổi chiều, những người đó đều trao đổi ở bên kia, bên Ninh Tễ ngược lại cực kỳ yên tĩnh.

Thường ngày Khổng Linh luôn ầm ĩ người khác, đây là lần đầu tiên bị người khác ầm ĩ cho.

Hắn nghe mà đau cả đầu, lúc này rốt cuộc cũng nhớ tới chỗ tốt của Ninh Tễ.

Xem ra yên lặng chút cũng không có gì là không tốt.

Đúng lúc này, Ninh Tễ rũ mắt thấp giọng ho.

Một mùi máu tanh ngưa ngứa nảy lên cổ họng, y nửa híp mắt, màu môi bất giác nhiễm chút sắc đỏ. Đợi cho cảm giác ngứa qua đi, y mới chậm rãi giãn mày, khôi phục biểu tình.

Một màn vô cùng bí mật này, trong điện không có ai chú ý tới.

Ngoại trừ —— Tô Phong Diễm.

Đôi mắt gã sâu hơn một chút, vậy mà không hiểu vì sao cảm thấy Ninh Tễ như vậy làm lòng gã ngẩn ra.

Như tuyết lạnh rơi trên đỉnh cây mai cao không thể với, rồi lại có chút không giống với thường ngày...

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ừ, chờ ngày tiếp theo đánh vào mặt mấy tên chó đó, tui vĩnh viễn yêu đóa hoa cao lãnh!