Chu Hoài Sinh thu tay lại, bất đắc dĩ cười cười: “Tôi cũng rất hối hận, lẽ ra tôi nên đi học đại học, nhưng lúc đó tôi không nghĩ nhiều, tốt nghiệp cấp ba đối với chúng tôi coi như khá tốt, tôi cũng chẳng có ý nghĩ phải thăng tiến nhiều hơn. Tình cờ lúc đó có giáo viên mời tôi dạy thay ở một trường tiểu học. Sau vài ngày dạy, tôi cảm thấy mình khá thích công việc dạy học nên đã ở lại.”
“Tại sao anh không muốn thăng tiến? Anh muốn ở lại thộn mãi sao?”
Chu Hoài Sinh nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh mà chua chát, anh im lặng hồi lâu mới trả lời: “… Cho dù vào được đại học tốt, tìm được việc làm tốt, rồi thì sẽ sao? Về đến nhà cũng chỉ có một mình, có lẽ cậu Lâm không biết, thực ra tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ tôi đã phải ở một mình trong căn nhà trống rỗng, không biết mình tồn tại có ý nghĩa gì, cũng không muốn biết thế giới bên ngoài thôn ra sao.”
Chu Hoài Sinh cong cong khoé miệng nói: “Những niềm vui không thể chia sẻ cho ai, thà đừng xuất hiện còn hơn, để tôi có thể sống yên ổn.”
“Cho nên sự xuất hiện của tôi, đã phá vỡ cuộc sống yên bình của anh.” Lâm Tri Dịch u ám nói.
“Không, cậu đã cho tôi biết, thế giới bên ngoài rất thú vị.”
Lâm Tri Dịch im lặng hồi lâu, khụt khịt mũi, kéo tay Chu Hoài Sinh đặt lên bàn phím, dạy anh cách gõ phím bằng mười ngón tay cùng lúc, cho đến tận đêm khuya, Lâm Tri Dịch đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật trên cánh tay Chu Hoài Sinh. Chu Hoài Sinh bảo cậu đi ngủ, nhưng cậu càng không chịu đi, cậu cố gắng tỉnh táo, bảo Chu Hoài Sinh gõ một dòng khác.
Cuối cùng, Chu Hoài Sinh tắt máy tính, bế Lâm Tri Dịch đang ngáy ngủ lên, chuẩn bị đưa đến giường. Lúc bước vào phòng, Lâm Tri Dịch tỉnh lại, đưa tay sờ sờ khuôn mặt Chu Hoài Sinh, ngơ ngác lướt đầu ngón tay của mình qua khóe môi Chu Hoài Sinh.
Lúc Chu Hoài Sinh thả cậu xuống, cậu vẫn ôm cổ Chu Hoài Sinh không chịu buông.
Cả hai ngày càng gần nhau, đôi mắt mơ mơ màng màng của Lâm Tri Dịch rất giống trước đây.
Chủ đề trò chuyện tối nay khiến Chu Hoài Sinh có chút bất an, anh không khỏi nghĩ tới những gì họ đã làm khi Lâm Tri Dịch tới kỳ phát tình trong lúc mang thai, bọn họ đã từng thân mật như vậy.
Anh hơi nghiêng người về phía trước, Lâm Tri Dịch vừa lúc ngẩng đầu lên.
Môi hai người gần như chạm vào nhau, Chu Hoài Sinh tỉnh táo lại trước, anh nắm lấy cổ tay Lâm Tri Dịch nhét lại vào trong chăn, sau đó đứng dậy rời đi, bước chân có vẻ có chút hỗn loạn.
Lâm Tri Dịch nằm trên giường bỗng nhiên mỉm cười.
Hóa ra Chu Hoài Sinh không phải không có thất tình lục dục, chỉ biết tập trung làm việc kiếm tiền.
Lần đầu tiên Lâm Tri Dịch mong chờ trí nhớ của mình khôi phục càng sớm càng tốt, cậu muốn biết Quyển Quyển đã đến thế nào