“Tôi có gặp phản ứng bất lợi nào khi mang thai không?”
“Rất nhiều, bởi vì tôi không có pheromone, cậu thường xuyên cảm thấy khó chịu, trong lòng ngột ngạt, chán ăn. Khi mang thai, kỳ phát tình sẽ kéo dài, mỗi lần phát tình cũng phải bảy tám ngày, cậu phải chịu khổ đủ bảy tám ngày, cậu không chịu dùng thuốc ức chế, nói là ảnh hưởng đến em bé.”
“Vậy lúc đó anh làm gì?”
Chu Hoài Sinh cúi đầu không nói gì.
Lâm Tri Dịch bất mãn nói: “Anh chỉ đứng nhìn tôi khó chịu thôi à? Anh không làm gì à? Tuy anh không có pheromone nhưng anh có thể, có thể ôm…”
Giọng nói của cậu ngày càng nhỏ, chóp tai cậu đã chuyển sang màu hồng.
Chu Hoài Sinh không trả lời mà ho khan hai tiếng, Lâm Tri Dịch chớp mắt, đột nhiên hiểu ra.
Phải rồi, con cũng có cả rồi, những chuyện nên làm thì hẳn cũng đã làm không ít.
Cậu bối rối rúc lại vào ổ chăn, tiếp tục lật xem album ảnh, Chu Hoài Sinh ngồi ở mép giường, cũng có vẻ ngượng ngùng, xấu hổ hồi lâu mới đứng dậy nói: “Tôi đến phòng làm việc tập sử dụng máy tính một chút.”
“Ừm.”
Chu Hoài Sinh vừa ra khỏi phòng ngủ chính, Lâm Tri Dịch lập tức kéo chăn ra, tránh cho mình bị hấp chín.
Trong album có rất nhiều bức ảnh của cậu , Lâm Tri Dịch phải mất một lúc lâu mới lướt xong, tấm cuối cùng là một chiếc bánh ngọt có viết “Chúc mừng sinh nhật A Hoài”.
Lâm Tri Dịch liếc nhìn ngày, ngày 16 tháng 3.
Cậu lặng lẽ ghi nhớ.
Lục lọi điện thoại của Chu Hoài Sinh xong, cậu không tìm thấy điều gì thú vị nên liền xuống giường đi đến phòng việc, Chu Hoài Sinh đang khó khăn gõ phím. Sau khi Lâm Tri Dịch ngồi xuống, vẻ mặt Chu Hoài Sinh lại càng lúng túng hơn, tay run run, đánh sai tên mình tận hai lần.
Thật giống một cụ ông, Lâm Tri Dịch không nhịn được cười.
Chu Hoài Sinh có chút xấu hổ: “Ngại quá, thứ tự chữ cái trên bàn phím ta chút khó nhớ.”
“Không đâu, cũng giỏi rồi.” Lâm Tri Dịch đưa tay chống cằm, nhìn Chu Hoài Sinh hỏi: “Tôi có một câu hỏi, nếu cảm thấy bị xúc phạm thì không cần phải trả lời.”
“Cậu hỏi đi.”
“Tại sao anh không học đại học? Anh hẳn sẽ có trợ cấp cho hộ khó khăn, sau khi vào đại học cũng sẽ có học bổng. Bây giờ vẫn còn chuyện không có đủ tiền để học đại học à?”
Chu Hoài Sinh chật vật gõ chữ cuối cùng, đầu ngón tay dừng lại trên bàn phím: “Có, nhưng không nhiều lắm.”
“Vậy tại sao anh không học đại học?”